Khóe mắt Tô Lam đỏ lên, cảm thấy vô cùng uất ức.
Chỉ cho phép anh châu quan phóng hỏa, chẳng cho phép có đốt đèn cho trăm họ ư?
Mỗi ngày anh đều có thể ở cùng Phương Ngọc Hoan đến nửa đêm mới trở về, anh có thể vì Phương Ngọc Hoan mà đi suốt một tuần, cái gì anh cũng có thể làm, Quan Triều Viễn, anh thật sự không biết điều, thật sự quá vô lý!
Tô Lam không nhịn được nữa, bắt đầu thấp giọng khóc ồ lên.
Nhìn thấy Tô Lam khóc, mẹ Trần ở bên cạnh gấp đến xoay vòng vòng: “Mợ chủ, cháu đừng khóc, không tốt cho em bé trong bụng đâu! Sao cháu lại chọc tức cậu chủ vậy? Làm cho cậu ấy tức giận đến như thế? Làm phụ nữ phải biết tuân thủ chuẩn mực đạo đức, những người đàn ông như cậu chủ rất dễ ghen, sau này cháu đừng qua lại với những người bạn khác giới nữa là được.”
Tiếng lải nhải bên tai của mẹ Trần càng khiến Tổ Lam cáu kỉnh hơn, cô đứng dậy chạy lên lầu, buồn phiền như sắp sụp đổ…
Tô Lam sợ cảm xúc của mình sẽ ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng nên nằm trên giường nghỉ ngơi cả một ngày.
Nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục, Tô Yên nộp hồ sơ xong thì chuyện nhập học ở đại học Phương Nam gần như là ván đã đóng thuyền, chí hướng của cô ấy cũng rất rõ ràng.
Trong tương lại phải thi lấy chứng chỉ kế toán viên cao cấp, cô còn phải mang cho cô ấy một ít sách kế toán cơ bản.
Tô Lam chật vật đứng dậy, thay quần áo, đeo túi xong thì chuẩn bị ra ngoài.
Từ tận đáy lòng cô cũng cố ý muốn chống lại quyền uy của Quan Triều Viễn, anh không cho cô ra ngoài ư? Thế thì cô càng muốn đi, thật ra trong lòng cô chỉ giận dỗi anh một chút mà thôi.
Thấy Tô Lam ra huyền quan thay giày, mẹ Trần vội vàng chạy tới, ngăn cản nói: “Mợ chủ, cháu không được đi ra ngoài, cậu chủ đã dặn rồi”
“Anh ta không có quyền hạn chế tự do cá nhân của cháu.” Tô Lam không để ý tới mẹ Trần, tiếp tục thay giày.
Tình thế cấp bách, mẹ Trần đi tới cửa, giang hai cánh tay chặn đường đi của Tô Lam: “Mợ chủ, cậu chủ trách tội xuống dì gảnh không nổi đâu.”
“Nếu anh ta biết thì cứ để anh ta trực tiếp tính sổ với cháu.” Tô Lam tiến lên đẩy mẹ Trần ra, bước ra khỏi cửa không quay đầu lại.
Mẹ Trần biết mình không ngăn được, đành đứng phía sau hô to: “Mợ chủ, cháu phải trở về sớm đó, dì gánh vác cho cháu trước, nhất định phải về sớm một chút.”
Tô Lam đến hiệu sách mua sách mang về cho Tổ Yên, ở lại nhà mẹ ăn bữa cơm, buổi chiều lại chạy đến dưới lầu Thịnh Thế hẹn Kiều Tâm đi ra ngoài uống trà chiều.
Cô mơ hồ biết mình đang cố ý chọc giận Quan Triều Viễn, có lẽ hoàn toàn khiến cho anh tức giận thì anh sẽ đồng ý ly hôn với cô, nghĩ đến Tô Lam lại có chút tan nát cõi lòng.
Khóe mắt Tô Lam đỏ lên, cảm thấy vô cùng uất ức.
Chỉ cho phép anh châu quan phóng hỏa, chẳng cho phép có đốt đèn cho trăm họ ư?
Mỗi ngày anh đều có thể ở cùng Phương Ngọc Hoan đến nửa đêm mới trở về, anh có thể vì Phương Ngọc Hoan mà đi suốt một tuần, cái gì anh cũng có thể làm, Quan Triều Viễn, anh thật sự không biết điều, thật sự quá vô lý!
Tô Lam không nhịn được nữa, bắt đầu thấp giọng khóc ồ lên.
Nhìn thấy Tô Lam khóc, mẹ Trần ở bên cạnh gấp đến xoay vòng vòng: “Mợ chủ, cháu đừng khóc, không tốt cho em bé trong bụng đâu! Sao cháu lại chọc tức cậu chủ vậy? Làm cho cậu ấy tức giận đến như thế? Làm phụ nữ phải biết tuân thủ chuẩn mực đạo đức, những người đàn ông như cậu chủ rất dễ ghen, sau này cháu đừng qua lại với những người bạn khác giới nữa là được.”
Tiếng lải nhải bên tai của mẹ Trần càng khiến Tổ Lam cáu kỉnh hơn, cô đứng dậy chạy lên lầu, buồn phiền như sắp sụp đổ…
Tô Lam sợ cảm xúc của mình sẽ ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng nên nằm trên giường nghỉ ngơi cả một ngày.
Nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục, Tô Yên nộp hồ sơ xong thì chuyện nhập học ở đại học Phương Nam gần như là ván đã đóng thuyền, chí hướng của cô ấy cũng rất rõ ràng.
Trong tương lại phải thi lấy chứng chỉ kế toán viên cao cấp, cô còn phải mang cho cô ấy một ít sách kế toán cơ bản.
Tô Lam chật vật đứng dậy, thay quần áo, đeo túi xong thì chuẩn bị ra ngoài.
Từ tận đáy lòng cô cũng cố ý muốn chống lại quyền uy của Quan Triều Viễn, anh không cho cô ra ngoài ư? Thế thì cô càng muốn đi, thật ra trong lòng cô chỉ giận dỗi anh một chút mà thôi.
Thấy Tô Lam ra huyền quan thay giày, mẹ Trần vội vàng chạy tới, ngăn cản nói: “Mợ chủ, cháu không được đi ra ngoài, cậu chủ đã dặn rồi”
“Anh ta không có quyền hạn chế tự do cá nhân của cháu.” Tô Lam không để ý tới mẹ Trần, tiếp tục thay giày.
Tình thế cấp bách, mẹ Trần đi tới cửa, giang hai cánh tay chặn đường đi của Tô Lam: “Mợ chủ, cậu chủ trách tội xuống dì gảnh không nổi đâu.”
“Nếu anh ta biết thì cứ để anh ta trực tiếp tính sổ với cháu.” Tô Lam tiến lên đẩy mẹ Trần ra, bước ra khỏi cửa không quay đầu lại.
Mẹ Trần biết mình không ngăn được, đành đứng phía sau hô to: “Mợ chủ, cháu phải trở về sớm đó, dì gánh vác cho cháu trước, nhất định phải về sớm một chút.”
Tô Lam đến hiệu sách mua sách mang về cho Tổ Yên, ở lại nhà mẹ ăn bữa cơm, buổi chiều lại chạy đến dưới lầu Thịnh Thế hẹn Kiều Tâm đi ra ngoài uống trà chiều.
Cô mơ hồ biết mình đang cố ý chọc giận Quan Triều Viễn, có lẽ hoàn toàn khiến cho anh tức giận thì anh sẽ đồng ý ly hôn với cô, nghĩ đến Tô Lam lại có chút tan nát cõi lòng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...