Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Chương 1063
“Được rồi, không có ích gì cả, tôi không nói nữa.
Nhưng cậu phải bắt đầu lại chứ, cậu xem bộ dạng câu bây giờ kìa, có ai mà tin nổi cậu là chủ tịch của tập đoàn Dark Reign sao.
”
Quan Triều Viễn im lặng, anh cũng rất muốn phấn chấn lên, nhưng mỗi lần nhớ đến Tô Lam thì trái tim anh như thể bị thứ gì đó cán qua, vô cùng đau đớn.
“Tôi cảm thấy trên đời này cũng chỉ có Tô Lam là có thể cứu lấy cậu, nhưng tôi đoán cô ấy cũng không lo cho cậu được, em trai cô ấy nằm viện rồi.
”
“Cậu nói cái gì?”
“Tôi nói là em trai cô ấy nhập viện rồi, bây giờ chắc cũng chẳng còn tâm trạng nào để ý đến cậu đâu.
”
“Từ bao giờ vậy?” Thoắt cái Quan Triều Viễn đã trở nên căng thẳng hơn hẳn.
Dạ Bân suy nghĩ một lúc: “Hôm trước, Từ Tinh Như nói với tôi là vốn dĩ đã giành được một vai diễn cho Tô Lam rồi, định cuối tuần này sẽ đến đoàn làm phim rồi, nhưng mới phải lùi lịch đó lại rồi.
”
Quan Triều Viễn cứ như vừa bị đốt vào dây thần kinh vậy, anh đứng phắt dậy rồi lao thẳng ra ngoài cửa.
“Ấy, cậu đang làm gì thế? Người cậu đang chua lòm lên rồi mà cậu còn muốn đi đâu thế?”
“Không có thời gian chú ý nhiều chuyện thế đâu, muộn rồi!”
Quan Triều Viễn chẳng còn tâm trí nào để chú ý đến hình tượng của mình nữa rồi.
Bản thân anh cũng hiểu rất rõ tình hình của Tô Kiêm Mặc.
Nếu như không có anh thì cậu ấy sẽ chết chắc.
Trong phòng ICU, các y tá đang đi kiểm tra thì bỗng thấy một bóng người lôi thôi lếch thếch đi đến, mà khi anh đến gần thì người anh còn tỏa ra một mùi hương chua chua nữa.
Một người lập tức bước ra cản anh lại.
“Anh gì ơi, anh định làm gì thế? Đây là phòng ICU, không được đi vào.
”
Quan Triều Viễn dừng bước, nhìn về phía người vừa cản anh lại, tức giận trừng mắt lên.
“Ngay cả tôi mà cô cũng dám cản lại à?”
Cô y tá kia nhìn kỹ lại, thấy rõ Quan Triều Viễn rồi thì lập tức bỏ tay xuống.
“Sếp… Sếp Quan, sao anh lại…”
Nếu không nhìn kỹ thì thật sự không thể nhận ra rằng đây chính là ông chủ của bệnh viện này.
“Tô Kiêm Mặc đang ở phòng bệnh nào?”
“Để tôi dẫn anh đến đó!” Y tá lập tức đi về phía trước, Quan Triều Viễn đi theo sau.
Đến phòng bệnh của Tô Kiêm Mặc, Quan Triều Viễn đi thẳng vào.
“Mau lấy máu của tôi đi!” Quan Triều Viễn vừa đi vào thì ngồi ngay xuống chiếc ghế ở cửa ra vào rồi chìa tay ra.
Chu Lễ Thành và Tô Lam đang ngồi trong phòng bệnh đều hoảng sợ.
Quan Triều Viễn ngước mắt lên nhìn liếc về phía Tô Lam sau đó lại nhìn thẳng vào người Chu Lễ Thành.
“Còn đứng ngây ra đó làm gì?”
Chu Lễ Thành lập tức đến cạnh anh rồi ngồi xuống.
“Sếp Quan, anh có chắc là anh muốn làm thế không? Lần trước cơ thể anh đã không chịu nổi rồi, nếu lần này anh còn muốn cứu Kiêm Mặc thì… Có thể sẽ cần nhiều máu hơn nữa, còn nhiều hơn cả lần trước, anh có chắc không?”
“Cứu người đi đã rồi nói sau.
”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...