Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi


Giây tiếp theo, dưới cái nhìn chăm chú của Tô Lam, cánh cửa phòng bật mở ra!
Một bóng người mặc áo sơ mi trắng mệt nhọc đi từ ngoài vào, lúc Tô Lam thấy rõ khuôn mặt đẹp trai kia, toàn thân như được thả lỏng.

Quan Triều Viễn thấy trán Tô Lam đổ mồ hôi lạnh, tay còn siết chặt dao gọt hoa quả, anh lập tức hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

Kế đó, anh duỗi tay bật đèn bật đèn pha lê lên, buồn cười đi đến bên mép giường nói: “Chẳng phải có nói mình không sợ trời không sợ đất sao?”
Nhìn thấy ý cười trêu chọc của anh, Tô Lam liếc anh một cái, đặt dao gọt hoa quả trở về tủ đầu giường, làm sáng tỏ: “Tôi không sợ trời, không sợ đất, chỉ sợ ăn trộm!”
“Trộm thì không có chìa khóa đầu.” Quan Triều Viễn đung đưa chìa khóa trong tay.

“Anh… Sao bỗng nhiên lại quay về?” Tô Lam nghi ngờ nhìn anh.


Đầu tóc hơi rối, áo sơ mi cũng có nếp nhăn, dáng vẻ mệt mỏi, thậm chí trong mắt cũng hằn đỏ tơ máu.

Nhìn thấy anh như vậy, trong lòng Tô Lam cảm thấy buồn bực, anh về vội như vậy là vì người trong lòng, không phải vì cô.

Nghe xong, Quan Triều Viễn vươn tay vuốt cằm Tô Lam nói: “Tôi còn tưởng rằng cô sẽ rất vui khi thấy tôi.”
“Tôi cũng không có mất hứng mà?” Lúc nói những lời này Tô Lam rũ mi xuống, không dám nhìn thẳng vào mắt anh.

Bọn họ sắp phải ly hôn, anh cũng sắp cưới một người phụ nữ khác, bảo cô làm sao có thể hạnh phúc cho được?
“Cô không gạt được tối đâu, rõ ràng là cô không vui.” Quan Triều Viễn cố chấp nói.

Tô Lam hơi thiếu kiên nhẫn, đưa tay đẩy bàn tay đang sờ cằm cô ra, trong mắt hiện lên vẻ chán ghét.

Sao cô có thể không ghét đây? Anh thuộc về người phụ nữ khác, bất kể là trái tim hay thể xác, tại sao anh phải chạm vào có chứ?
Ánh mắt của Tô Lam khiến Quan Triều Viễn không khỏi tức giận, âm lượng nhanh chóng tăng lên: “Tôi ngồi máy bay suốt mười mấy giờ đồng hồ, gấp gáp quay về ngay trong đêm là vì lo lắng cho cô, tại sao cô lại đối xử với tôi bằng thái độ này?”
Đôi mắt thâm thúy của Quan Triều Viễn mang theo chút tổn thương nhìn chằm chằm Tô Lam, Tô Lam nhướng mày, vốn không biết được nỗi buồn trong lòng anh, có kích động nói: “Anh bay tới bay lui mấy chục giờ, liên tục bôn ba suốt cả tuần lễ cũng chẳng phải vì tôi đâu đúng không?”
“Cô đang muốn nói gì đây?” Quan Triều Viễn chần chừ một lúc, nén cơn giận trong lòng, bây giờ cô là phụ nữ đang mang thai, anh không thể đối có cùng cô như vậy.
Giây tiếp theo, dưới cái nhìn chăm chú của Tô Lam, cánh cửa phòng bật mở ra!
Một bóng người mặc áo sơ mi trắng mệt nhọc đi từ ngoài vào, lúc Tô Lam thấy rõ khuôn mặt đẹp trai kia, toàn thân như được thả lỏng.


Quan Triều Viễn thấy trán Tô Lam đổ mồ hôi lạnh, tay còn siết chặt dao gọt hoa quả, anh lập tức hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

Kế đó, anh duỗi tay bật đèn bật đèn pha lê lên, buồn cười đi đến bên mép giường nói: “Chẳng phải có nói mình không sợ trời không sợ đất sao?”
Nhìn thấy ý cười trêu chọc của anh, Tô Lam liếc anh một cái, đặt dao gọt hoa quả trở về tủ đầu giường, làm sáng tỏ: “Tôi không sợ trời, không sợ đất, chỉ sợ ăn trộm!”
“Trộm thì không có chìa khóa đầu.” Quan Triều Viễn đung đưa chìa khóa trong tay.

“Anh… Sao bỗng nhiên lại quay về?” Tô Lam nghi ngờ nhìn anh.

Đầu tóc hơi rối, áo sơ mi cũng có nếp nhăn, dáng vẻ mệt mỏi, thậm chí trong mắt cũng hằn đỏ tơ máu.

Nhìn thấy anh như vậy, trong lòng Tô Lam cảm thấy buồn bực, anh về vội như vậy là vì người trong lòng, không phải vì cô.

Nghe xong, Quan Triều Viễn vươn tay vuốt cằm Tô Lam nói: “Tôi còn tưởng rằng cô sẽ rất vui khi thấy tôi.”
“Tôi cũng không có mất hứng mà?” Lúc nói những lời này Tô Lam rũ mi xuống, không dám nhìn thẳng vào mắt anh.


Bọn họ sắp phải ly hôn, anh cũng sắp cưới một người phụ nữ khác, bảo cô làm sao có thể hạnh phúc cho được?
“Cô không gạt được tối đâu, rõ ràng là cô không vui.” Quan Triều Viễn cố chấp nói.

Tô Lam hơi thiếu kiên nhẫn, đưa tay đẩy bàn tay đang sờ cằm cô ra, trong mắt hiện lên vẻ chán ghét.

Sao cô có thể không ghét đây? Anh thuộc về người phụ nữ khác, bất kể là trái tim hay thể xác, tại sao anh phải chạm vào có chứ?
Ánh mắt của Tô Lam khiến Quan Triều Viễn không khỏi tức giận, âm lượng nhanh chóng tăng lên: “Tôi ngồi máy bay suốt mười mấy giờ đồng hồ, gấp gáp quay về ngay trong đêm là vì lo lắng cho cô, tại sao cô lại đối xử với tôi bằng thái độ này?”
Đôi mắt thâm thúy của Quan Triều Viễn mang theo chút tổn thương nhìn chằm chằm Tô Lam, Tô Lam nhướng mày, vốn không biết được nỗi buồn trong lòng anh, có kích động nói: “Anh bay tới bay lui mấy chục giờ, liên tục bôn ba suốt cả tuần lễ cũng chẳng phải vì tôi đâu đúng không?”
“Cô đang muốn nói gì đây?” Quan Triều Viễn chần chừ một lúc, nén cơn giận trong lòng, bây giờ cô là phụ nữ đang mang thai, anh không thể đối có cùng cô như vậy..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui