Lục Trang Đài lập tức dùng chất giọng the thé đáp lại: "Mẹ cười nhạo cô ta lúc nào? Mẹ chỉ kể lại chuyện hôm nay cho con nghe thôi, đâu có ý gì khác? Với cả mẹ cũng không hề làm khó cô ta!"
"Mẹ, là con lỡ lời." Quan Triều Viễn vội nói.
Lúc này, Lục Trang Đài mới dịu giọng: "Mẹ biết con rất thích Tô Lam, mẹ cũng không phản đối việc con kết hôn, huống chi hai đứa còn có với nhau hai đứa con, nhưng mẹ không bao giờ cho phép người nào phá hoại danh dự của cái nhà này, hôm nay cha của Tô Lam ở ngoài mắng chửi rất khó nghe, ông ta đích thị là một tên lưu manh!"
"Mẹ, bình thường Tô Lam cũng không qua lại với ông ta." Quan Triều Viễn nhanh chóng thanh minh.
Nhưng Lục Trang Đài lại cười chế giễu, không tin: "Không qua lại? Sao mẹ nghe nói mỗi tháng con đều đưa cho cha cô ta năm nghìn tệ tiền sinh hoạt? Cái này mà gọi là không qua lại?"
"Mẹ, tuy rằng cha Tô Lam không phải người tốt lành gì, nhưng hiện tại ông ta không kỹ năng chuyên môn, tuổi tác cũng lớn, chúng ta không thể giương mắt nhìn ông ta ăn được bữa trước mà không có bữa sau." Quan Triều Viễn khổ sở nói.
Lục Trang Đài nói: "Năm nghìn tệ kia coi như nhà mình làm từ thiện, nhưng cầm tiền của nhà mình, ăn cơm của nhà mình, mà lại mắng chửi người nhà mình thì không được, chuyện này con xử lý đi, nếu còn nghe ông ta mắng chúng ta một lần nào nữa, mẹ sẽ tìm người dạy cho ông ta một bài học!"
"Vâng, mẹ." Quan Triều Viễn gật đầu.
Nghe được những lời cuối cùng, Tô Lam sửng sốt hồi lâu, sau đó xoay người, cầm cái cốc trống không về lại phòng.
Không lâu sau, cánh cửa phòng ngủ được đẩy ra, Quan Triều Viễn bưng một bát mì hành cắt nhỏ nghi ngút khói bước vào.
"Mì hành thơm ngon đây, mau dậy ăn đi!" Quan Triều Viễn cười nói.
Quan Triều Viễn thấy Tô Lam nằm nghiêng quay lưng về phía anh, không muốn nhúc nhích, cũng không để ý đến anh.
Thấy Tô Lam nằm im, Quan Triều Viễn bưng bát mì hành đặt lên bàn đầu giường, sau đó ngồi ở mép giường, vươn tay nắm lấy vai Tô Lam, dịu dàng nói: "Đừng giả vờ ngủ nữa, anh biết em chưa ngủ."
Lúc này Tô Lam không kiềm chế được nỗi tủi hờn trong lòng nữa, xoay người nằm lên đùi Quan Triều Viễn, vòng tay ôm eo anh.
Quan Triều Viễn vươn tay vuốt tóc cô, cúi đầu hôn lên đỉnh đầu cô.
Tô Lam lập tức cảm thấy đỉnh đầu có một hơi nóng truyền đến, lan đến tận lòng bàn chân.
Hành động âu yếm này còn hơn bất cứ ngôn từ nào, khiến cho Tô Lam cảm thấy được an ủi, cô úp mặt vào bụng anh, còn muốn khảm cơ thể mình vào trong cơ thể anh, như vậy cô sẽ không phải đối mặt với tất cả những chuyện này nữa, cô sẽ ở lì trong cơ thể anh đến hết đời.
Một lát sau, Quan Triều Viễn cười nói: "Chẳng phải từ trước đến nay em đều không quan tâm đến Tô Mạnh Cương sao? Sao lần này lại buồn vậy?"
"Mặc dù em vẫn luôn không chịu nhận ông ta là cha, nhưng em không thể thay đổi được sự thật rằng em là con gái ruột của ông ta.
Trước đây, em không quan tâm, mỗi lần ông ta đến quấy rối cuộc sống của em, em đều chống trả mạnh mẽ.
Nhưng lần này không giống, Triều Viễn, ông ta khiến em ở nhà anh không ngóc đầu lên được..." Tô Lam nói đến đây thì giọng nghẹn lại.
Nghe thấy tiếng nức nở, Quan Triều Viễn nhíu mày, vươn tay nâng cằm cô lên, nhìn thấy đôi mắt ngậm đầy nước.
Nhìn thấy nước mắt của cô, Quan Triều Viên vô cùng đau lòng, ôm vai cô nói: "Em là em, Tô Mạnh Cương là Tô Mạnh Cương, em không cần suy nghĩ quá nhiều!"
Tô Lam khẽ lắc đầu, không đồng ý với cách giải thích của Quan Triều Viễn.
Thấy vậy, Quan Triều Viễn kiên nhẫn thuyết phục: "Em là mợ chủ của cái nhà này, mẹ anh chỉ là khách ở đây, em không so đo với bà là vì nể mặt anh, tôn trong bà vì bà là người lớn.
Không ai có thể xem thường em bởi vì em là vợ của Quan Triều Viễn này, ai cũng không có quyền nói xằng nói bậy!"
Nghe vậy, Tô Lam nằm trong lòng Quan Triều Viễn bắt đầu khóc.
Thường ngày cô luôn tỏ ra cứng cỏi, mạnh mẽ như một con báo nhỏ, nhưng hôm nay nhìn thấy cô khóc như một con cừu nhỏ bị thương trong vòng tay mình, Quan Triều Viễn vô cùng thương xót, siết chặt vòng tay...
Đêm đó, Quan Triều Viễn vô cùng dịu dàng, an ủi Tô Lam.
Sáng sớm hôm sau, anh không gọi Tô Lam dậy, để cô ngủ thêm một lát.
Tô Lam cũng không vội, cô ngủ đến khi thức giấc mới đi tắm, cũng không muốn xuống lầu đối mặt với Lục Trang Đài.
Nhưng chuyện nên đối mặt thì vẫn phải đối mặt, chín rưỡi, Tô Lam chuẩn bị xuống lầu thì nhận được điện thoại của bà Tô.
"Mẹ, mấy ngày nay mẹ chồng con đến, nên con không có thời gian đi thăm mẹ và Tô Yên." Tô Lam trả lời điện thoại.
"Mẹ và Tô Yên đều ổn, hôm qua bác sĩ bảo tình trạng của Tô Yên đã tốt hơn nhiều rồi, còn nói con bé có thể về nhà để hồi phục sức khỏe.
Mẹ định hỏi xem con có rảnh không thì qua đây làm thủ tục xuất viện cho em nó?" Sở Thanh Diên nói.
Có thể nghe ra giọng nói của mẹ rất nhẹ nhõm, chắc là bà rất vui vì tình trạng của Tô Yên đã được cải thiện.
Tô Lam không hề do dự mà đồng ý luôn: "Mẹ, giờ con qua ngay, làm thủ tục xuất viện xong, tiện thể con đưa mẹ về nhà luôn."
"Được, vậy mẹ đi thu dọn đồ đạc đây." Sở Thanh Diên nói xong thì cúp điện thoại.
Sau khi cúp máy, Tô Lam cầm túi nhanh chóng xuống lầu.
Vừa bước xuống lầu, Tô Lam thấy Lục Trang Đài đang ngồi một mình trước sô pha, vừa ăn hạt dưa vừa xem TV.
Tô Lam dừng bước, nghĩ trong đầu: Chuyện nên đối mặt thì phải đối mặt, bà ấy là mẹ của Quan Triều Viễn, cũng là người lớn trong nhà, những lời bà ấy nói hôm qua cô cứ coi như nghe vào tai trái ra tai phải là được, cô cũng không muốn mang cái danh bất hiếu, như vậy cô có trăm cái miệng cũng không giải thích được.
Tô Lam bước tới trước mặt Lục Trang Đài, nói: "Mẹ, chào buổi sáng!"
Lục Trang Đài bĩu môi, dùng giọng điệu kỳ quái nói: "Sáng gì mà sáng, mấy giờ rồi? Triều Viễn, Minh An đều đi cả rồi, người đi học người đi làm, cô như thế sao giúp chồng dạy con được? Đấy, cũng tại Triều Viễn chiều cô quá, để cho người mẹ chồng là tôi đây phải đóng vai ác!"
Tô Lam đã chuẩn bị tâm lý cho những lời chỉ trích của bà ấy, trên mặt vẫn nở nụ cười: "Mẹ, tối qua con không được khỏe nên sáng nay mới dậy muộn."
Thấy Tô Lam vẫn giữ thái độ khiêm nhường, Lục Trang Đài cũng hòa hoãn lại: "Thôi được rồi, ai bảo tôi là người bao dung.
Tôi thấy trong nhà còn rất nhiều tổ yến, sừng hươu, nhân sâm với mấy loại dược liệu quý và đồ bổ, để vậy thì phí, tôi đã bảo mẹ Trần hôm nay dạy cô nấu canh, Triều Viễn làm việc phải chịu nhiều áp lực, tuổi cũng ngoài ba mươi, đã đến lúc phải bồi bổ rồi!"
Nghe vậy, Tô Lam nhíu mày.
Thấy dáng vẻ đắn đo của Tô Lam, Lục Trang Đài nhướng đôi lông mày lá liễu: "Có vấn đề gì à?"
Lúc này, Tô Lam mới cười bảo: "Mẹ, mẹ con vừa gọi điện, bảo bà ấy và em gái con chuẩn bị xuất viện, hôm nay con phải qua đó đón họ về nhà, nấu canh thì mai học mẹ nhé."
Nghe vậy, sắc mặt Lục Trang Đài trở nên khó coi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...