Nói xong, đầu bên kia cúp điện thoại.
Tô Lam ngớ người đặt điện thoại xuống, cả một buổi trưa trong lòng cô đứng ngồi không yên, cô cân nhắc xem có nên đến chỗ hẹn hay không?
Cô muốn gọi điện cho Quan Triều Viễn để hỏi thẳng xem rốt cuộc anh và người phụ nữ tên Phương Ngọc Hoan đã xảy ra chuyện gì, nhưng gọi được một nửa là cô đã cúp máy.
Trên thực tế, không có mối quan hệ vợ chồng thật sự giữa cô và Quan Triều Viễn, chẳng lẽ bây giờ cô dùng thân phận là vợ để truy hỏi anh sao?
Cô đâu có tư cách đó, lúc trước ở trên thỏa thuận hôn nhân đã viết rõ ràng rằng cô không thể can thiệp vào cuộc sống riêng tư của anh.
Suy nghĩ hồi lâu, đồng hồ điểm khoảng hai giờ thì Tô Lam mới quyết định đi đến buổi hẹn.
Cô biết đi thì nhất định sẽ nghe được những lời cô không muốn nghe, nhưng cô quyết định đi vì cô rất tò mò, cô tò mò không biết chuyện gì đã xảy ra giữa người phụ nữ đó và Quan Triều Viễn, bây giờ mối quan hệ của họ là gì? Cô vẫn muốn biết rốt cuộc người phụ nữ đó muốn làm gì?
Cô nhớ lúc cô đến nhà cũ ở tỉnh thành, cô đã tình cờ nghe được lời nói của Lục Trang Đài với Quan Triều Viễn.
Lục Trang Đài nói rằng có phải anh vẫn còn chưa thoát khỏi đoạn tình cảm hay không, lẽ nào người mà Lục Trang Đài ngầm nói tới chính là Phương Ngọc Hoan sao?
Có vẻ như Phương Ngọc Hoan chiếm một vị trí vô cùng quan trọng trong lòng của Quan Triều Viễn, vậy anh còn yêu cô ta không?
Khi nghĩ đến điều này, trái tim Tô Lam hoảng loạn không thể giải thích được, cảm giác đè nén và đau đớn này khiến cô khó chịu đến mức không thể tự kiềm chế nổi.
Tại sao cô có cảm giác này? Rốt cuộc cô bị sao vậy?
Cô không kịp suy nghĩ gì nhiều nữa, Tô Lam thay bộ đồ mà cô đã mặc vào lần đến tỉnh thành, cô dặn dò với mẹ Trần một tiếng, sau đó rời khỏi nhà.
Đến trước quán cà phê, Tô Lam hít sâu một hơi rồi mới bước vào.
Lúc này không có nhiều người tới uống cà phê, Tô Lam vừa ngước mắt thì nhìn thấy ở bên cạnh cửa sổ bên kia là bóng dáng của một cô gái trẻ tuổi.
Khi cô nhìn rõ mặt người phụ nữ kia, Tô Lam lập tức sững sờ đến cứng người!
Sao cô ta trông giống mình vậy? Khuôn mặt trái xoan, lông mày, mũi miệng đều có phần giống nhau, nếu như nói hai người là chị em ruột thì chắc chẳng có ai nghi ngờ gì.
Lúc này, Tô Lâm loạng choạng suýt chút nữa thì trượt chân, may mà lúc này người phụ nữ đó không có nhìn thấy cô, cũng không nhìn thấy bộ dạng khó xử của cô.
Nói xong, đầu bên kia cúp điện thoại.
Tô Lam ngớ người đặt điện thoại xuống, cả một buổi trưa trong lòng cô đứng ngồi không yên, cô cân nhắc xem có nên đến chỗ hẹn hay không?
Cô muốn gọi điện cho Quan Triều Viễn để hỏi thẳng xem rốt cuộc anh và người phụ nữ tên Phương Ngọc Hoan đã xảy ra chuyện gì, nhưng gọi được một nửa là cô đã cúp máy.
Trên thực tế, không có mối quan hệ vợ chồng thật sự giữa cô và Quan Triều Viễn, chẳng lẽ bây giờ cô dùng thân phận là vợ để truy hỏi anh sao?
Cô đâu có tư cách đó, lúc trước ở trên thỏa thuận hôn nhân đã viết rõ ràng rằng cô không thể can thiệp vào cuộc sống riêng tư của anh.
Suy nghĩ hồi lâu, đồng hồ điểm khoảng hai giờ thì Tô Lam mới quyết định đi đến buổi hẹn.
Cô biết đi thì nhất định sẽ nghe được những lời cô không muốn nghe, nhưng cô quyết định đi vì cô rất tò mò, cô tò mò không biết chuyện gì đã xảy ra giữa người phụ nữ đó và Quan Triều Viễn, bây giờ mối quan hệ của họ là gì? Cô vẫn muốn biết rốt cuộc người phụ nữ đó muốn làm gì?
Cô nhớ lúc cô đến nhà cũ ở tỉnh thành, cô đã tình cờ nghe được lời nói của Lục Trang Đài với Quan Triều Viễn.
Lục Trang Đài nói rằng có phải anh vẫn còn chưa thoát khỏi đoạn tình cảm hay không, lẽ nào người mà Lục Trang Đài ngầm nói tới chính là Phương Ngọc Hoan sao?
Có vẻ như Phương Ngọc Hoan chiếm một vị trí vô cùng quan trọng trong lòng của Quan Triều Viễn, vậy anh còn yêu cô ta không?
Khi nghĩ đến điều này, trái tim Tô Lam hoảng loạn không thể giải thích được, cảm giác đè nén và đau đớn này khiến cô khó chịu đến mức không thể tự kiềm chế nổi.
Tại sao cô có cảm giác này? Rốt cuộc cô bị sao vậy?
Cô không kịp suy nghĩ gì nhiều nữa, Tô Lam thay bộ đồ mà cô đã mặc vào lần đến tỉnh thành, cô dặn dò với mẹ Trần một tiếng, sau đó rời khỏi nhà.
Đến trước quán cà phê, Tô Lam hít sâu một hơi rồi mới bước vào.
Lúc này không có nhiều người tới uống cà phê, Tô Lam vừa ngước mắt thì nhìn thấy ở bên cạnh cửa sổ bên kia là bóng dáng của một cô gái trẻ tuổi.
Khi cô nhìn rõ mặt người phụ nữ kia, Tô Lam lập tức sững sờ đến cứng người!
Sao cô ta trông giống mình vậy? Khuôn mặt trái xoan, lông mày, mũi miệng đều có phần giống nhau, nếu như nói hai người là chị em ruột thì chắc chẳng có ai nghi ngờ gì.
Lúc này, Tô Lâm loạng choạng suýt chút nữa thì trượt chân, may mà lúc này người phụ nữ đó không có nhìn thấy cô, cũng không nhìn thấy bộ dạng khó xử của cô..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...