Nghe vậy, Tô Lam không có chủ đề để tiếp tục nói chuyện với anh, bởi vì cô hoàn toàn không biết gì về bạn học và vòng bạn bè của anh.
“Tôi đi tắm đây.” Quan Triều Viễn cầm bộ đồ ngủ đi thẳng vào nhà vệ sinh.
Tô Lam nhìn của nhà vệ sinh được đóng lại, biểu cảm trên khuôn mặt cô có chút cô đơn.
Thật ra lúc này Tô Lam có chút muốn cười nhạo chính mình, quay về từ tỉnh thành, cô tưởng rằng khoảng cách với anh đã trở nên gần gũi hơn, hai người sống chung cũng rất hợp nhau.
Thực ra khoảng cách giữa cô và anh còn cách xa cả ngàn dặm, cô hoàn toàn không biết gì về quá khứ của anh, anh cũng chưa bao giờ giới thiệu bản thân cô với bạn học và những người bạn khác của anh.
Cô thực sự coi mình là vợ của anh sao? Thực ra hai người kết hôn với nhau chỉ bởi đứa con trong bụng xuất hiện đột ngột mà thôi.
Bất chợt Tô Lam cảm thấy toàn thân hơi lạnh, cô từ từ leo lên giường và nằm trong chiếc chăn ấm áp, tắt TV đi, chỉ còn ánh đèn mờ mịt của chiếc đèn tường.
Nửa tiếng sau, từ phía sau lưng Tô Lam nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ của Quan Triều Viễn đi tới bên giường.
Anh lên giường sau lưng cô, tắt đèn tường, cả căn phòng chìm vào bóng tối.
Dù cô và anh cùng đắp một chiếc chăn trên giường nhưng chân tay của hai người họ không hề chạm vào nhau.
Tô Lam chợt nhớ tới mấy ngày nay cô và anh chưa hề đụng chạm thân thể chút nào, phát hiện này khiến cô bỗng hít khí lạnh, bởi vì từ khi hai người nằm chung giường trong hơn một tháng qua.
Đây thật không bình thường, trường kia bọn họ vẫn thường ôm nhau ngủ.
“Ngày mai tôi đi công tác.” Người phía sau lưng nói một cách đột ngột.
Anh biết cô còn chưa ngủ, cho nên Tô Lam cũng không phải giả bộ tiếp nữa, cô nói: “Đi đâu?”
“Mỹ.” Quan Triều Viễn trả lời.
Nghe anh nói vậy Tô Thanh rất sửng sốt, chẳng lẽ Thịnh Thế cũng có công việc kinh doanh ở nước Mỹ sao? Cô đã làm việc ở Thịnh Thế được vài năm, nhưng cô chưa từng nghe nói đến, lẽ nào lần này đi là công việc cá nhân?
Tô Lam biết anh không muốn nhiều lời, nên cô cũng không hỏi nhiều mà chỉ hỏi một câu: “Đi trong bao lâu?”
“Tận một tuần.” Quan Triều Viễn suy nghĩ một hồi rồi trả lời.
“Vậy để tôi thu dọn hành lý cho anh” Tô Lam nói xong thì chuẩn bị đứng dậy.
“Không cần!” Quan Triều Viễn lập tức nói chặn lại.
Tô Lam quay đầu nhìn Quan Triều Viễn trong bóng tối và nhíu mày.
“Tôi mang theo một ít quần áo và vật dụng đơn giản hàng ngày thôi.
Ngày mai để mẹ Trần giúp tôi thu dọn là được rồi.
Đã muộn rồi cô cứ nghỉ ngơi đi.”
Bây giờ đã là một giờ sáng, quả thực thu dọn hành lý sẽ ảnh hưởng không tốt đến việc nghỉ ngơi của cả hai người, cho nên Tô Lam cũng đành từ bỏ ý định.
Nghe vậy, Tô Lam không có chủ đề để tiếp tục nói chuyện với anh, bởi vì cô hoàn toàn không biết gì về bạn học và vòng bạn bè của anh.
“Tôi đi tắm đây.” Quan Triều Viễn cầm bộ đồ ngủ đi thẳng vào nhà vệ sinh.
Tô Lam nhìn của nhà vệ sinh được đóng lại, biểu cảm trên khuôn mặt cô có chút cô đơn.
Thật ra lúc này Tô Lam có chút muốn cười nhạo chính mình, quay về từ tỉnh thành, cô tưởng rằng khoảng cách với anh đã trở nên gần gũi hơn, hai người sống chung cũng rất hợp nhau.
Thực ra khoảng cách giữa cô và anh còn cách xa cả ngàn dặm, cô hoàn toàn không biết gì về quá khứ của anh, anh cũng chưa bao giờ giới thiệu bản thân cô với bạn học và những người bạn khác của anh.
Cô thực sự coi mình là vợ của anh sao? Thực ra hai người kết hôn với nhau chỉ bởi đứa con trong bụng xuất hiện đột ngột mà thôi.
Bất chợt Tô Lam cảm thấy toàn thân hơi lạnh, cô từ từ leo lên giường và nằm trong chiếc chăn ấm áp, tắt TV đi, chỉ còn ánh đèn mờ mịt của chiếc đèn tường.
Nửa tiếng sau, từ phía sau lưng Tô Lam nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ của Quan Triều Viễn đi tới bên giường.
Anh lên giường sau lưng cô, tắt đèn tường, cả căn phòng chìm vào bóng tối.
Dù cô và anh cùng đắp một chiếc chăn trên giường nhưng chân tay của hai người họ không hề chạm vào nhau.
Tô Lam chợt nhớ tới mấy ngày nay cô và anh chưa hề đụng chạm thân thể chút nào, phát hiện này khiến cô bỗng hít khí lạnh, bởi vì từ khi hai người nằm chung giường trong hơn một tháng qua.
Đây thật không bình thường, trường kia bọn họ vẫn thường ôm nhau ngủ.
“Ngày mai tôi đi công tác.” Người phía sau lưng nói một cách đột ngột.
Anh biết cô còn chưa ngủ, cho nên Tô Lam cũng không phải giả bộ tiếp nữa, cô nói: “Đi đâu?”
“Mỹ.” Quan Triều Viễn trả lời.
Nghe anh nói vậy Tô Thanh rất sửng sốt, chẳng lẽ Thịnh Thế cũng có công việc kinh doanh ở nước Mỹ sao? Cô đã làm việc ở Thịnh Thế được vài năm, nhưng cô chưa từng nghe nói đến, lẽ nào lần này đi là công việc cá nhân?
Tô Lam biết anh không muốn nhiều lời, nên cô cũng không hỏi nhiều mà chỉ hỏi một câu: “Đi trong bao lâu?”
“Tận một tuần.” Quan Triều Viễn suy nghĩ một hồi rồi trả lời.
“Vậy để tôi thu dọn hành lý cho anh” Tô Lam nói xong thì chuẩn bị đứng dậy.
“Không cần!” Quan Triều Viễn lập tức nói chặn lại.
Tô Lam quay đầu nhìn Quan Triều Viễn trong bóng tối và nhíu mày.
“Tôi mang theo một ít quần áo và vật dụng đơn giản hàng ngày thôi.
Ngày mai để mẹ Trần giúp tôi thu dọn là được rồi.
Đã muộn rồi cô cứ nghỉ ngơi đi.”
Bây giờ đã là một giờ sáng, quả thực thu dọn hành lý sẽ ảnh hưởng không tốt đến việc nghỉ ngơi của cả hai người, cho nên Tô Lam cũng đành từ bỏ ý định..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...