Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi


Nghe tới đây, Lam Dịch Bân bỗng trở nên ỉu xìu.
Linda nói tiếp: “Công ty không truy cứu những tổn thất mà anh đã tạo nên đã là nhân từ lắm rồi, vậy nên tốt hơn hết anh đừng có đưa ra những yêu cầu vô lý gì nữa, nếu anh còn không đi, bảo vệ mà đến đá anh khỏi cửa thì không đẹp mặt lắm đâu.”
Nói rồi Linda khoanh tay trước ngực nhìn anh ta.
Lam Dịch Bân thấy không kiếm được chút lợi lộc nào, nhấc đôi chân tê cứng ôm lấy đồ của mình rồi rời khỏi.
Nhưng khi đi đến cửa vẫn cáu kỉnh mà quay đầu mắng chửi hai câu: “Khải Hàng chó má gì chứ! Chúc bọn mày sau này làm ăn đéo thuận lợi.”
Sau khi Lam Dịch Bân đi rồi, mọi người đều vỗ tay hoan hô.
Linda đôn đốc mọi người tiếp tục làm việc rồi cùng Tô Lam vào phòng làm việc của cô.
Vừa đóng cửa Linda đã cười nói: “Quên nói với cô, Tôn Ngọc Như đã bị kết án một năm tù rồi, Lam Dịch Bân vô tội được thả nhưng danh tiếng hoàn toàn hỏng rồi, thật không ngờ lúc này mà anh ta vẫn còn mặt mũi đến lấy đồ rồi đòi tiền trợ cấp thôi việc nữa chứ.”
“Loại người như anh ta, không chấm mút được tí gì thì đã xem như là chịu thiệt thòi rồi.” Tô Lam cúi đầu nói.
Nhưng mà chuyện Tôn Ngọc Như phải ngồi tù một năm thật khiến cô kinh ngạc, vốn dĩ Tô Lam chỉ nghĩ Tôn Ngọc Như chỉ cần đền bù chút tổn thất kinh tế là được, cùng lắm thì ngồi tù vài tháng thôi, không ngờ lại bị kết án một năm.
Lúc này, Linda chợt đưa hai tay khoanh trước ngực, thương tiếc nói: “Thật ra con người của Jessica không đến nỗi nào, đầu óc cũng thông minh, chỉ là không làm việc đến nơi đến chốn, nếu không thì tương lai của cô ta cũng rất có triển vọng đó.
“Người không ngay thẳng đều rất khó được trọng dụng.” Tô Lam quá hiểu Tôn Ngọc Như, con người cô ta vốn thích đi đường ngang ngõ tắt, tâm địa lại nhỏ nhen, thù dai.
“Được rồi, không nhắc đến cô ta nữa, ảnh hưởng tới tâm trạng, tôi bận lắm, đi đây.” Linda nói rồi quay đi rời khỏi phòng làm làm việc của Tô Lam.

Sau vài lần tới lui, chớp mắt đã đến buổi trưa.
Dạ dày của Tô Lam cũng bắt đầu kêu réo inh ỏi rồi, dù sao thì lúc sáng còn chưa ăn sáng, đêm qua còn thực hiện hoạt động kịch liệt, bây giờ bụng cô cồn cào hết cả lên vì đói.
Ăn gì đây nhỉ? Cơm? Mì thịt bò? Bánh rán nhân thịt?
Reng reng…reng reng…
Trong đầu còn đang mải suy nghĩ lát nữa ăn gì thì không ngờ điện thoại trên bàn chợt reo lên.
Cầm điện thoại lên xem, trên màn hình nhấp nháy số điện thoại của Quan Triều Viễn, cô không khỏi nhếch môi cười vui vẻ.
Sau đó cố ý chờ điện thoại vang thêm vài tiếng nữa rồi mới bắt máy.

“Alo?”
“Bận lắm à?” Giọng nói trầm thấp của Quan Triều Viễn được truyền tới ngay lập tức.
Tô Lam nhướng mày, ba phải trả lời: “Cũng không bận lắm.”
Sáng nay cô đi trễ hơn nửa tiếng, Lam Dịch Bân lại chạy tới quậy phá một lúc, nguyên một buổi sáng dường như cô chưa làm việc gì nên hồn thì phải?
“Trưa nay cùng đi ăn đi.” Giọng nói mang đến ý tứ không cho phép từ chối.
“Em…” Tô Lam còn chưa biết đáp lời như nào thì âm thanh bên kia lại vang lên: “Năm phút nữa tôi đợi em ở dưới lầu.”
“Vậy…” Tô Lam còn đang muốn hỏi ăn gì nhưng đối phương đã cúp máy rồi.
Bỏ điện thoại xuống, Tô Lam bĩu môi.
Hẹn cô đi ăn cơm vậy mà chỉ qua loa hai câu là xong, đã thế giọng điệu còn cứng nhắc, hoàn toàn khác hẳn với cái người nhiệt tình như lửa lại còn lắm lời tối hôm qua.
Tô Lam không nhịn được lẩm bẩm trong lòng: Tên đàn ông thối tha, lúc muốn lên giường với cô thì dịu dàng đến chết người, xuống giường một cái thì trở nên khó ở, lần sau chắc chắn sẽ không để anh dễ dàng bò lên được giường nữa đâu.
Sau khi tan ca, Tô Lam liền xách túi rời khỏi phòng làm việc.
Chị Tiểu Lệ cười: “Giám đốc Tô, tôi đang định đi mua bữa trưa, cô có muốn mua giùm một phần không?”
“Không cần đâu, cảm ơn chị, tôi có hẹn với bạn rồi.” Tô Lam khéo léo từ chối cười nói.
Lúc này, các nữ đồng nghiệp trong văn phòng đều sôi nổi cười nói: “Chị Tiểu Lệ, giám đốc Tô chắc là đi ăn với bạn trai rồi, chị còn không nhìn ra nữa ư?”
“Thì ra là vậy, chẳng trách hai hôm nay giám đốc Tô đều trang điểm xinh đẹp lộng lẫy như vậy.”
Nghe thấy những lời trêu đùa của bọn họ, Tô Lam cười cười rời khỏi văn phòng của tổ sáu.

Từ khi chuyện của Tôn Ngọc Như và Lam Dịch Bân bị phanh phui tới nay, Tô Lam cảm thấy mọi người văn phòng đều rất chào đón cô.

Đương nhiên cũng có liên quan tới việc cô được thăng lên chức vị này, thế nhưng Tô Lam thà rằng tin vào việc trước đây bọn họ đã nhẹ dạ cả tin những lời gièm pha của Tôn Ngọc Như và Lam Dịch Bân nên mới cố ý xa lánh cô.
Tô Lam vừa rời khỏi văn phòng thì chị Tiểu Lệ chợt đuổi theo.
“Giám đốc Tô, giám đốc Tô.”
“Có gì không chị Tiểu Lệ?” Tô Lam vừa nhấn thang máy vừa hỏi.
Chị Tiểu Lệ và Tô Lam cùng bước vào một thang máy, cười nói: “Giám đốc Tô, đám chị em nhờ tôi đến nói với cô vài lời.”
Nhìn sắc mặt chị Tiểu Lệ rất nghiêm túc, còn thêm dáng vẻ khó nói nên lời, Tô Lam cau mày hỏi: “Có gì thì chị mau nói luôn đi, không cần phải câu nệ đâu.”
Nghe vậy, chị Tiểu Lệ bèn nhanh chóng nói: “Giám đốc Tô, tôi biết cô là người có lòng dạ rộng lượng, sẽ không so đo chuyện trước đây với bọn tôi.

Lúc trước, bọn tôi cũng vì tin vào…những lời nói chia rẽ của người khác mà hiểu lầm cô, bây giờ mới nhận ra đã tin lầm người, thật lòng xin lỗi cô rất nhiều.”
Tô Lam không ngờ người của tổ sáu sẽ phái chị Tiểu Lệ đến xin lỗi cô, thật lòng mà nói thì Tô Lam cũng muốn sớm hòa đồng với đồng nghiệp, hơn nữa chuyện này cũng có lợi cho con đường thăng tiến của cô, chuyện trước kia đương nhiên là cô không để trong lòng, dù sao thì những người đó chỉ là mù quáng tin vào lời người khác mà xa lánh cô mà thôi, cũng không làm ra những chuyện tiếp tay cho bọn người kia.
Tô Lam mỉm cười vỗ vai chị Tiểu Lệ nói: “Yên tâm đi, tôi không để trong lòng đâu, sau này chỉ cần chúng ta một lòng đoàn kết, hoàn thành thật tốt công việc, dần dần đều sẽ trở thành chị em tốt của nhau.”
“Được, được.” Chị Tiểu Lệ liên tục gật đầu.
Thang máy đến nơi rồi.
Chị Tiểu Lệ tươi cười vẫy tay với Tô Lam.

“Giám đốc Tô, cô đi hẹn hò đi, tôi đi ăn trưa đây.”

Giương mắt nhìn thân hình mập mạp của chị Tiểu Lệ nhanh chóng chạy đi mất, Tô Lam không nhịn được mỉm cười.
Bước ra khỏi tòa nhà văn phòng, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xanh thăm thẳm, Tô Lam cảm thấy tâm trạng thật tốt nên vui vẻ ngâm nga một bài hát.
“Ngựa phi dạo trên triền núi, những đám mây nhẹ nhàng trôi đi…”
Vừa đi xuống bậc thềm, một chiếc xe sang trọng màu đen vững vàng dừng lại trước mặt Tô Lam.
Sau đó, Lâm Minh trên ghế lái chạy xuống mở cửa sau cho Tô Lam.
Ngồi trên xe, Quan Triều Viễn liếc nhìn khuôn mặt tươi cười của Tô Lam, không nhịn được hỏi: “Hôm nay tâm trạng của em có vẻ rất vui.”
“Thấy anh nên vui vẻ đó.” Tô Lam cũng học được mấy lời đường mật rồi.
Quan Triều Viễn quan sát cẩn thận Tô Lam: “Chắc là tôi không có sức hấp dẫn cỡ đó đâu.”
Nghe vậy, Tô Lam cũng không muốn vòng vo với anh nữa mà nói thẳng: “Tôn Ngọc Như bị phán một năm tù, mặc dù Lam Dịch Bân vô tội được thả nhưng lại bị Khải Hàng sa thải rồi, vả lại sau này cũng không còn chỗ đứng trong ngành kế toán nữa rồi.”
Thực ra, mặc dù những tin tức này làm người ta rất hả hê nhưng vẫn không vui sướng bằng việc được đồng nghiệp chân thành đón nhận.

Cuối cùng thì ông trời cũng có mắt, kẻ xấu cũng đã nhận được báo ứng đáng phải nhận..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui