Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi


Khoảng gần mười giờ, bữa tiệc mới kết thúc.

Advertisement Mọi người rối rít rời khỏi chỗ, một tay Tô Lam cầm ví da, tay còn lại đặt lên tường, gần như có hơi chóng mặt.

Lúc này, một cánh tay có lực đột nhiên đỡ lấy cô, trong lòng Tô Lam lập tức trật một nhịp!
Advertisement t
Cánh tay này vừa có lực vừa to lớn, cô thật sự quá quen thuộc, trong lòng Tô Lam vui mừng, quay đầu vừa nhìn thấy, nụ cười mừng rỡ trên mặt cứng đờ.

Người đỡ cô không phải là Quan Triều Viễn trong tưởng tượng của cô, mà lại là Lâm Minh, trợ lý của Quan Triều Viễn.

Giờ phút này trong lòng Tô Lam có cảm giác thất vọng không nói nên lời.

“Cô Tô, cô uống nhiều rồi.” Lâm Minh quan tâm nhìn Tô Lam, nhưng lại là kiểu quan tâm vô cùng có chừng mực.

Tô Lam ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy ở phía trước tay của Quan Triều Viễn cũng giống hệ như Lâm Minh đỡ cô vậy, đỡ Linda Lâm tiến vào thang máy trước mặt, cùng vào thang máy với bọn họ còn có cả tổng giám đốc, phó tổng giám đốc và các vị cổ đông.

Những người còn lại sẽ vào một chiếc thang máy khác, toàn bộ quá trình cũng không thèm quay đầu nhìn cô lấy một cái, Tô Lam càng cô đơn hơn, lập tức hất tay Lâm Minh, có hơi say nói: “Tôi không sao, cảm ơn!”

Nói xong, Tô Lam theo mấy đồng nghiệp bước vào thang máy, Lâm Minh không biết làm sao, không thể làm gì khác hơn là cũng bước vào thang máy theo.

Trong thang máy, mấy đồng nghiệp của Tô Lam cũng mắt lớn trừng mắt bé, bởi vì bọn họ biết Lâm Minh chính là trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc của tập đoàn Thịnh Thế, Quan Triều Viễn.

Nghe nói cũng là nhân vật hộ mưa gọi gió ở tập đoàn Thịnh Thế, mặc dù chức vụ chỉ là giúp đỡ cho Quan
Triều Viễn.

Nếu để ý, quyền thế thực tế còn lớn hơn cả phó tổng giám đốc của Thịnh Thế.

Mọi người thấy Lâm Minh đã hạ thấp bản thân, quan tâm chu toàn cho Tô Lam, thế là trong lòng bắt đầu đoán quan hệ của bọn họ.

Thế nhưng lúc này, Tô Lam chẳng những đã uống nhiều, hơn nữa trong lòng cũng không quá thoải mái, thế nên cũng chẳng rảnh để quan tâm nhiều.

Vất vả lắm thang máy mới dừng ở lầu một, Tô Lam nhanh chân bước ra khỏi thang máy.

Lúc này, một đám người tụ tập ở sảnh khách sạn.


Tô Lam nhìn thấy Quan Triều Viễn ôm vai Linda Lâm, hẳn là Linda đã uống hơi nhiều, Quan Triệu Viễn trong hệt như một sứ giả bảo vệ.

Tổng giám đốc cười nói: “Tổng giám đốc Quan, có muốn đến KTV giải trí một chút không?”
“Không cần, anh uống nhiều rồi, tôi đưa cô ấy về nhà.

Cảm ơn vì sự tiếp đãi nhiệt tình của ngài ngày hôm nay!” Biểu cảm của Quan Triều Viễn vẫn lạnh lùng như trước.

“Tổng giám đốc Quan khách sáo rồi, có thể mời tổng giám đốc Quan chính là vinh hạnh của công ty du lịch chúng tôi rồi.

Sau này công ty du lịch của chúng tôi còn phải dựa vào sự quan tâm của tổng giám đốc Quan đây đấy!” Tổng giám đốc chắp hai tay.

Lúc này, Quan Triều Viễn cúi đầu nhìn Linda đã uống say đến mờ mịt trong lòng, nói: “Chỉ cần là công ty du lịch của Linda, đương nhiên tôi sẽ quan tâm nhiều hơn, ông hiểu ý của tôi chứ?”
Nghe thấy thế, tổng giám đốc lập tức gật đầu nói: “Biết, biết rồi, Linda chính là cánh tay phải cánh tay trái của tôi, sau này tôi nhất định sẽ trọng dụng cô ấy!"
Lời nói này khiến Quan Triều Viễn rất hài lòng, anh đưa mắt nhìn về phía bên này, Tô Lam lập tức đứng thẳng người, cho rằng anh đang nhìn mình.

Ngay sau đó, chỉ thấy Lâm Minh đi nhanh tới trước mặt Quan Triều Viễn, chỉ thấy Quan Triều Viễn thấp giọng dặn dò anh ta gì đó, sau lập tức ôm vai Linda rời khỏi đại sảnh khách sạn dưới sự vây quanh của mọi người.
Vào lúc này, Tô Lam lẻ loi một mình bị bỏ lại chỗ này.

Cô nhìn bóng lưng Quan Triều Viễn ôm Linda rời đi, bỗng nhiên cảm thấy mình cô độc, cô đơn.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui