Lúc này, có lẽ Xuân Xuân đang ngủ trên giường nghe được tiếng hai người họ cãi nhau, nên cô bé nói mở một tiếng, sau đó trở mình.
Tô Lam vội vàng đi lên, cô nương theo ánh trăng vỗ về cánh tay nhỏ của cô bé vài cái, như vậy cô bé mới tiến vào giấc mộng.
Đêm nay Tô Lam lại không ngủ được, cô luôn bất giác sờ đôi môi sưng đỏ của mình.
Advertisement Mãi đến tận sau nửa đêm, cô mới chìm vào giấc mơ của chính mình.
Cô vẫn luôn nằm mơ suốt cả đêm, trong giấc mơ xuất hiện một người đàn ông đè lên cô, vừa ôm vừa hôn, làm cho trái tim và cơ thể của cô đều không yên ổn.
Sáng sớm, cô thức dậy trong lo lắng bồn chồn.
Cô nhớ lại giấc mơ vừa rồi, gương mặt ửng hồng, cô nghĩ thầm: Cô bị sao vậy? Không lẽ là vì quá lâu rồi không có ở cạnh đàn ông sao? Tô Lam không khỏi thầm khinh bỉ chính mình.
Cô cho rằng người phụ nữ chỉ cần có con cái của mình, không có đàn ông cũng có thể sống.
Nhưng ý nghĩ này đã bị Quan Triều Viễn phá vỡ vào tối hôm qua, anh chỉ dùng một nụ hôn đã có thể phá vỡ mặt hồ tĩnh lặng trong trái tim cô.
Bây giờ Tô Lam bắt đầu thầm nguyền rủa Quan Triều Viễn, cái tên này dù phải chịu ngàn nhát dao, cũng không được chết một cách thanh thản...!
Thế nhưng, khi cô vừa nguyền rủa đến đây thì bỗng nhiên dừng lại, trong lòng bắt đầu lo lắng.
Nói thế nào đi nữa anh cũng là ba của Xuân Xuân và Minh An, sau này hai đứa nhỏ còn phải dựa vào anh, nên anh không thể chết nhanh như vậy được.
Những lời nguyền đã nói ra khỏi miệng rồi, phải làm sao bây giờ?
Cuối cùng, Tô Lam đành phải nhổ một ngụm nước bọt xuống sàn nhà sạch sẽ, không phải nói làm như vậy thì lời nói đó không được tính sao?
Không lâu sau thì Xuân Xuân thức dậy, Tô Lam bế Xuân Xuân đã đánh răng rửa mặt xong xuôi đi xuống lầu.
Lúc này mẹ Trần đã chuẩn bị xong bữa sáng, mà Minh An cũng đã ngồi ở trước bàn ăn chuẩn bị ăn cơm, ăn xong cậu bé sẽ đi nhà trẻ.
Minh An đang chuẩn bị đi học, thì đột nhiên chuông cửa vang lên, mẹ Trần lập tức đi ra ngoài mở cửa.
Tô Lam giao Xuân Xuân cho chị Hồng, còn cô dắt tay Minh An.
Hai mẹ con vừa mới đi tới phòng khách đã thấy mẹ Trần dẫn theo mấy người phụ nữ trẻ tuổi mặc đồng phục đi vào trong, bọn họ còn cầm rất nhiều túi xách trên tay.
Nhìn thấy mấy người họ, Tô Lam có chút ngạc nhiên, bởi cô không biết những người này tới đây để làm gì.
"Ma mi, mấy dì này đều xách theo quần áo và túi xách đẹp, còn có cả giày dép với mỹ phẩm nữa!" Minh An cảm thấy mới mẻ, cậu bé bỏ tay Tô Lam ra rồi chạy tới đó, chạy quanh những người phụ nữ trẻ tuổi kia một vòng rồi cúi đầu nhìn từng cái túi trong tay họ.
Ngay lúc Tô Lam đang khó hiểu thì mẹ Trần lập tức cười nói với cô: "Cô Tô, những thứ này đều do cậu chủ đặt cho mợ, người trong cửa hàng đã đưa tới đây rồi, cậu chủ dặn dò bảo mợ xem qua thử, nếu không thích thì trả về để họ đổi kiểu dáng khác mang qua đây."
Nghe mẹ Trần nói như vậy, Tô Lam nhíu mày.
Ngày hôm qua mẹ Trần có nói bên cửa hàng sẽ đưa đồ ngủ gì đó qua cho cô, nhưng cũng không cần khoa trương như vậy chứ.
Tô Lam nhìn lướt qua mấy cái túi trong tay những nhân viên phục vụ, tổng cộng có sáu nữ nhân viên phục vụ, trong tay mỗi người
đều có tám tới mười cái túi như vậy, khoảng chừng có tới năm mươi, sáu Ỗmươi cái túi xách.
Trời ạ, đây là muốn mang hết cái cửa hàng về đây sao.
Lúc này, từng nữ nhân viên phục vụ lần lượt đi lên, bọn họ vừa mỉm cười vừa bày hàng hóa mà họ mang theo ra.
"Cô Tô, tôi là nhân viên bên bộ phận phục vụ, chỗ này có năm cái váy, ba cái quần, ba cái áo sơ mi, còn có hai bộ đồ, tất cả đều là kiểu dáng mới nhất của mùa này, đều lấy theo kích thước của cô hết, cô thử xem có thích hay không?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...