Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi


Cô muốn đẩy anh ra nhưng hai tay anh cứ ôm chặt lấy eo mình, cô nhúc nhích cũng không được.

Lúc này, Tô Lam thấy Quan Triều Viễn cau chặt mày, dường như trong đôi mắt có vẻ khó xử.

Advertisement Tô Lam không khỏi hơi tức giận, ôm mình khiến anh khó chịu vậy sao? Đã vậy thì sao cứ ôm mình không buông?
Sau đó, Tô Lam tức giận nói: "Mau buông tôi ra!"
Advertisement "Là em không buông tôi ra mà?" Sau đó bên tai truyền đến giọng nói trầm khàn của Quan Triều Viễn.

"Tôi.." Lời nói đánh thức người đang trong cơn mơ, bây giờ Tô Lam mới ý thức được hai tay mình vẫn nắm chặt cà vạt trên cổ Quan Triều Viễn.

Ối, trời ơi!
Mặt Tô Lam đỏ lên, sau đó buông cà vạt trong tay ra ngay lập tức.


Mà hai cánh tay mạnh mẽ Quan Triều Viễn đang ôm lấy cô cũng buông cô ra, cô lập tức lùi về sau hai bước, vì lúc nãy khoảng cách giữa hai người thật sự quá gần, không biết có phải ảo giác của cô không, mà hình như vừa nãy cô chạm phải thứ gì cứng rắn.

Lúc này, Quan Triều Viễn mới thấp giọng ho vài tiếng.

Nghe tiếng ho của anh, Tô Lam đỏ mặt cúi đầu cười lên nỗi đau người khác nghĩ: Vừa nãy tay cô mạnh thêm chút nữa, nói không chừng có thể bức nửa cái mạng của anh!
Hừ, rõ ràng là đang sàm sỡ mình? Và lại còn sàm sỡ người ta không để lại dấu vết, thì ra anh mới là lưu manh nhất, còn đáng ghét hơn Lam Dịch Bân!
Ngước mắt thấy biểu cảm cười như không cười của Quan Triều Viễn, Tô Lam quay đầu, nói: "Tôi về phòng."
Nói xong, cô bèn sải bước nhanh chóng rời khỏi phòng ngủ của Quan Triều Viễn.

Về đến phòng mình, Tô Lam ngồi xuống mép giường, sờ sờ mặt mình, nóng cháy, cúi đầu nhìn điện thoại trong tay mình, không khỏi cau mày, cô đi mượn sạc điện thoại, hay thật, đi một chuyết không công, không làm chuyện chính, cô không khỏi ảo não ngửa ra sau, nằm lên giường mềm mại.

Lúc này ngoài cửa truyền tiếng tiếng gõ cửa.

"Ai vậy?" Tô Lam vội bò dậy khỏi giường, xoay về phía cửa, hỏi.


"Tôi có chuyện ra ngoài một lát, tối không cần đợi tôi ăn cơm, có thể tôi sẽ về muộn" Sau đó bên ngoài truyền đến giọng trầm trầm của Quan Triều Viễn.

Nghe vậy, Tô Lam thoáng sững sờ, sau đó vội lớn tiếng đáp: "Biết rồi."
Cửa phòng đã khóa, cô không muốn thấy anh xông vào, giơ tay sờ mặt mình vẫn đang nóng bừng.

Sau đó, tại Tô Lam nghe tiếng bước chân dần xa, đến khi không nghe tiếng bước chân của anh nữa mới thở phào nhẹ nhõm.

Tô Lam chạy đến trước cửa sổ, nép sau rèm cửa nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy một bóng dáng mặc sơ mi trắng bước lên xe, sau đó chiếc Bentley đen nghênh ngang rời đi.

Biết anh đã đi rồi, tim Tô Lam cũng bình tĩnh lại.

Ngay lúc này, cô thầm mắng mình: Sao lại lại không có tiền đồ như vậy? Vừa vào nhà anh, trái tim bình lặng lại bị xao động rồi.

Tô Lam cúi đầu nhìn điện thoại mình rồi mới ra khỏi phòng ngủ, khẽ khàng đẩy cửa phòng ngủ của Quan Triều Viễn ra rồi bước vào.

Tìm cả buổi trời mới tìm thấy cục sạc ở tủ đầu giường, Tô Lam vội vàng cắm sạc điện thoại, trong lúc sạc pin, Tô Lam thấy sơ mi của Quan Triều Viễn vừa thay ra đặt bên giường, cô thoảng cau mày, sau đó cầm sơ mi dính nước mắt nước mũi của cô vào phòng tắm giặt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận