Tô Lam hết cách, đột nhiên nhớ ra chân anh bị thương, cô bèn hất cằm uy hiếp: “Anh mà còn không buông tôi ra là tôi đạp lên vết thương trên chân anh đấy.”
“Em không nỡ đạp” Vẻ mặt Quan Triều Viễn toát ý cười, nhưng giọng điệu lại chắc nịch.
Advertisement “Anh nói tôi không dám?” Tô Lam hất cằm, muốn khiêu khích anh.
“Thì em không dám” Quan Triều Viễn cúi đầu nhìn vào người đang giận dữ trước mắt, thế nhưng trong mắt anh đầy dịu dàng.
Nghênh đón đôi mắt sâu thẳm của anh, Tô Lam mím môi, thật sự muốn nhắc giày cao gót đá cho anh chồng vÓ.
Advertisement Nhưng cô vẫn mềm lòng, đạp hỏng chân anh rồi chẳng có lợi gì cho cô cả.
Bây giờ cô không có tinh thần hay sức lực để chăm sóc cho Minh An và Xuân Xuân, lỡ như cô thật sự ngồi tù, vậy hai đứa chỉ có thể giao cho Quan Triều Viễn chăm sóc, chân anh hỏng rồi thì bọn trẻ phải làm thế nào?
Tận sâu trong lòng Tổ Lam cũng biết mình chỉ đang tìm một cái cớ mà thôi, thực ra đúng như anh nói, cô không đành lòng!
Thấy Tô Lam ngập ngừng không làm, Quan Triều Viễn mím môi cười, sau đó kéo cô ngồi vào ghế sau xe.
Tô Lam đầu óc rối bời bị Quan Triều Viễn kép vào xe, sau đó Lâm Minh khởi động xe, lái vào đường cái.
Trong xe vô cùng yên tĩnh, Tô Lam vung tay mình bị anh nắm, dùng tay kia xoa xoa cổ tay, anh nắm mạnh quá, bây giờ cô thấy cổ tay đau nhói.
“Em không sao chứ?" Quan Triều Viễn nhìn vết đỏ trên cổ tay Tô Lam, anh không khỏi cau mày hỏi.
“Không sao.” Tô Lam lắc đầu, nghiêm mặt hỏi: “Nói đi, anh tìm tôi có chuyện gì?”
Lúc này, Tô Lam chắc chắn hôm nay anh không đến tìm Linda.
Nghe vậy, Quan Triều Viễn nhíu mày nói: “Em nói hết chi tiết trước và sau khi em tiếp nhận dự toán ngân sách Kinh Thiên cho tôi nghe.”
Nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc của anh, Tô Lam hơi lúng túng, cô ngoảnh mặt đi, hỏi: “Sao anh biết?”
“Đã quấy rầy đến cả công an rồi, em còn muốn giấu?” Quan Triều Viễn hỏi lại.
Tô Lam biết, có lẽ anh muốn giúp cô, nhưng bây giờ cô không muốn để anh giúp.
Mặc dù cô biết cô có phần giận dỗi, nhưng cô muốn giở tính này.
“Chuyện này không liên quan đến anh, anh không cần lo.” Tô Lam bĩu môi nói.
“Ai nói không liên quan đến tôi?” Quan Triều Viễn tức giận hỏi.
Tô Lam há miệng muốn nói gì đó nhưng rồi lại ngậm miệng lại.
Quan Triều Viễn cũng biết cô không nói ra câu đó đã là nể mặt mình rồi, bây giờ anh chỉ là chồng cũ của cô, thật sự không có quan hệ gì.
Thế nên sau đó, Quan Triều Viện nghiêm túc nói: “Em là mẹ của các con tôi, chắc chắn tôi không thể để em ngồi tù!”
Nghe thấy vậy, Tô Lam ngước mắt nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc và kiên quyết của Quan Triều Viễn, mũi cô bỗng cay xè, hốc mắt rơm rớm nước.
Nói thật, cho dù cô có mạnh mẽ cỡ nào đi nữa thì cô cũng là một người phụ nữ, những sợ hãi và bí bức hai ngày qua thật sự đã sắp đánh gục cô, nhất là sáu bảy tiếng thẩm vấn ở cục công an, thật sự giày vò thần kinh và ý chí của con người.
Việc điều tra và thẩm vấn của công an thật sự khiến Tô Lam thầm thề rằng không thể làm việc phạm pháp, may mà sáu bảy tiếng sau cô được thả ra, nếu không có thật sự sẽ phát điên mất.
Thấy đôi mắt ươn ướt và bả vai đang khẽ run rẩy của Tô Lam, Quan Triều Viễn cau mày, chạm vào sợi dây mềm mại nhất trong đáy lòng anh.
Sau đó anh vươn tay ra ôm lấy bả vai cô, kéo cô vào lòng mình.
Cảm nhận được mình lọt vào một cái ôm ấm áp vững chãi, cảm giác an toàn ngập tràn trong lòng Tô Lam.
Cô đưa tay muốn đẩy anh ra, nhưng hai cánh tay anh ôm chặt lấy cô, khiến cô hoàn toàn không động đậy được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...