Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Tô Lam vừa đi được mấy bước thì nghe thấy tiếng động cơ ở phía sau, sau đó chiếc Bentley đen đó chắn ngang trước mặt cô.
Nó đột ngột xông tới, Tô Lam giật mình lùi lại hai bước theo bản năng.
Advertisement Vì cô nhận định chiếc xe này đến đón Linda, nhưng bây giờ lại chắn ngang trước mặt cô, cô không khỏi ngẩn người tại chỗ.
Một giây sau, cửa sổ sau của xe hạ xuống.
Advertisement Sau đó, một khuôn mặt lạnh lùng anh tuấn bên trong cửa sổ kính thò ra.
“Lên xe!” Quan Triều Viễn chỉ nói hai chữ với Tô Lam.
Nghe thấy hai chữ này, Tô Lam không khỏi cười khẩy, nói: “Tổng giám đốc Quan, tôi nghĩ anh tìm nhầm người rồi, người anh muốn tìm vẫn đang đi làm đấy!”
Nói xong, Tô Lam xoay người muốn đi.
Lúc này, Quan Triều Viễn cau mày, sau đó mở cửa xe, mặc dù bước chân không được nhanh nhẹn nhưng vẫn đuổi kịp Tô Lam, tóm lấy cánh tay cô.
Cảm nhận được cánh tay mình bị siết chặt, Tô Lam vùng vẫy nói: “Anh làm gì đấy?”
“Tôi có chuyện nói với em!” Quan Triều Viễn kéo tay Tô Lam đi.
Nhưng Tô Lam hất tay anh ra, giận dữ nói: “Tôi chẳng có gì nói với anh hết!”
“Em không thể bình tĩnh lại nói chuyện với tôi sao?” Thái độ của Tô Lam khiến Quan Triều Viễn cau chặt mày, có thể nhận thấy anh đã cực kỳ không vui.
“Quan Triều Viễn, tôi xin nhờ anh đừng làm phiền tôi nữa được không? Bây giờ tôi thật sự đang sứt đầu mẻ trán rồi, chẳng phải anh đến tìm Linda sao? Anh đi tìm cô ấy đi, hai người có thể cùng ăn trưa mà, thậm chí ăn trưa xong đi thuê một phòng cũng được, chẳng phải dạo này hai người thân thiết lắm sao? Mỗi ngày một bó hồng đỏ xinh đẹp, bên dưới còn ký tên anh, tiếng tăm của anh ở Khải Hàng vang dội lắm.
Đã vậy thì anh đừng quấn lấy tôi nữa được không?” Kiềm nén, ấm ức nhiều ngày cộng lại và tất cả những giày vò về tinh thần trong hai ngày qua đã khiến Tô Lam hoàn toàn bùng nổ, cô vung tay vào không trung, cảm xúc gần như sụp đổ.
Cô không muốn ngồi tù, không muốn người khác chỉ trỏ mắng mỏ, càng không muốn rời xa Minh An và Xuân Xuân của cô.
Tô Lam chưa từng hoảng sợ đến thế, vì cô biết nếu cô vào tù, vậy thì cô hoàn toàn mất đi quyền nuôi dưỡng Xuân Xuân.
Nhưng Quan Triều Viễn nghe cô nói một hơi nhiều như vậy thì lại nhìn sang hướng khác, sau đó anh nhếch môi, lộ ra nụ cười vui vẻ: “Em ghen rồi!”
Nghe thế, Tô Lam nhìn chằm chằm vào người trước mắt, cô im lặng giây lát rồi giận dữ phủ nhận: “Anh nói Vớ vẩn! Ai nghe chứ? Tôi sẽ ghen vì anh sao? Trời còn chưa tối mà anh đã bắt đầu nằm mơ rồi à.”
Tô Lam càng gắt gỏng thì Quan Triều Viễn càng cười rõ là vui.
Cuối cùng, Quan Triều Viễn chọc tức Tô Lam, cô dứt khoát xoay người bỏ đi: “Vớ vẩn!”
Nhưng Quan Triều Viễn duỗi tay nắm lấy cánh tay cô, anh kéo lại, cô ngã vào lòng anh.
“Anh buông tôi ra!” Tất nhiên Tô Lam vùng vẫy không ngừng, nhưng hai cánh tay anh lại ôm chặt cô vào lòng, nói gì cũng không chịu buông.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...