“Tớ nói cậu đừng làm việc ở Khải Hàng nữa, cậu lại không nghe, chắc chắn sẽ chịu thiệt thôi.” Kiều Tâm lải nhải thêm vài câu rồi ngáp, sau đó quay người về phòng.
Trải qua hai ngày ba đêm phấn đấu làm việc, cuối cùng Tô Làm cũng hoàn thành dự án trước ba tiếng khi đi làm vào thứ hai.
Advertisement Sáng thứ hai, cô xuất hiện tại văn phòng thì đã biến thành gấu trúc rồi.
Mấy ngày này, mỗi ngày cô chỉ ngủ hai ba tiếng, đến thời gian ăn cơm đi vệ sinh cũng đếm giờ, cuối cùng cũng hoàn thành được công việc.
Tô Lam ngồi trước máy tính, mở máy lên nhưng máy tính lại xuất hiện lỗi, mở máy liên tiếp vài lần vẫn không được, cô vô cùng lo lắng, dù sao thi trong máy tính có lưu trữ nửa phần của dự án, cô bắt buộc phải sao chép bản thứ hai lại mới phô tô ra được.
Advertisement Lúc này, Tôn Ngọc Như xách túi đi từ ngoài vào, vừa thấy Tô Lam đã lập tức quay người đi đến trước bàn làm việc của Tô Lam.
“Tô Lam, dự toán của Kinh Thiên đã làm xong chưa?” Tôn Ngọc Như vội vàng hỏi.
“Ừm” Tô Lam gật đầu.
Tôn Ngọc Như nghe vậy lập tức mỉm cười nói: “Tốt quá rồi, tôi biết cô sẽ không khiến tôi thất vọng, lần này nếu như thuận lợi thông qua thì tôi sẽ báo cáo Linda tăng lương cho cô, dù sao thì dự án này cũng gấp, lượng công việc lại lớn, Lam Dịch Bân lại viêm dạ dày, đúng là vất vả cho cô rồi!”
Lúc này, Tôn Ngọc Như nhìn đôi mắt gấu trúc của Tô Lam.
Tô Lam lại vội đứng dậy: “Jessica, đột nhiên máy tính tôi không mở được, làm phiền cô gọi người đến sửa, phần đầu của dự toán nằm trong đó, nếu không thì không thể phô tô ra được!”
Nghe vậy, Tôn Ngọc Như lo lắng, lập tức gọi cho bộ phận kỹ thuật.
Nhân viên kỹ thuật đến rất nhanh, nhưng may mắn thay không hề có vấn đề gì lớn, nửa tiếng là đã sửa xong.
Sau khi sửa xong, Tô Lam phô tô văn kiện ra, rồi giao cho em gái ở bộ phận in ấn in ra giúp cô.
Nói chung, cuối cùng Tô Lam cũng đặt dự toán của Kinh Thiên trước mặt Tôn Ngọc Như vào trước buổi trưa, cô thở phào nhẹ nhõm.
Tôn Ngọc Như lại vô cùng chu đáo cho cô nghỉ phép nửa ngày, để chiều cô quay về nghỉ ngơi.
Bây giờ Tô Lam buồn ngủ muốn chết, cũng không kịp nghỉ nhiều, chạy về nhà ngủ.
Khi cô thức giấc đã là buổi sáng ngày thứ hai rồi.
Trời ạ, cô ngủ hết mười sáu mười bảy tiếng, thật là buồn ngủ đến không biết trời đất.
Cô vừa soi mình vào gương, quầng thâm đã nhạt đi rất nhiều, chải gọn lại tóc, thay một bộ đồ công sở màu trắng, cô vô cùng tự tin sải bước đi làm trên đôi giày cao gót của mình.
Vừa vào phòng làm việc, cô đã cảm nhận được sự bất thường, đồng nghiệp đều đang bàn luận gì đó.
Cô mang theo cảm giác mơ hồ quay về vị trí của mình, đột nhiên trước cửa có hai công an đi vào.
“Xin hỏi cô là Tô Lam đúng không?” Hai người đàn ông đứng trước mặt Tô Lam.
Tô Lam không biết gì nên gật đầu: “Đúng vậy”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...