Xuân Xuân bị giựt búp bê bắt đầu khóc òa lên, Tô Lam cau mày quở mắng: “Đừng khóc nữa!”
Nhưng Xuân Xuân cũng chỉ là một đứa trẻ hơn một tuổi chưa hiểu chuyện, làm sao nghe lời Tô Lam nên là khóc ầm ĩ không thôi.
Advertisement Lúc này, Linda mới đứng dậy đi đến trước mặt Tô Lam, cười nói: “Tô Lam, con bé thích con búp bê này thì cứ để con bé ôm nó là được rồi, cần gì phải để con khóc chứ.”
Nói xong, Linda cúi người nhặt búp bê lên, nhét vào lòng Xuân Xuân, Xuân Xuân nín khóc ngay.
Advertisement Lúc này Tô Lam rất bực mình, giận Xuân Xuân không hiểu chuyện để mình bị động, nên dứt khoát giựt lại búp bê trong tay Xuân Xuân, nhét vào tay Linda rồi nói: “Không nên nuông chiều trẻ con, nếu không nó sẽ càng ngày càng khó bảo!”
“Ở..” Linda thấy sắc mặt của Tô Lam khó chịu gây ra chuyện ầm ĩ như vậy nên bất giác nói một chữ rồi im lặng.
Tô Lam bế Xuân Xuân đi qua sofa mà Quan Triều Viễn đang ngồi, Quan Triều Viễn nhìn Xuân Xuân đang khóc ầmĩ trong tay Tô Lam, sắc mặt càng khó coi
hơi.
Khi bước qua sofa, Xuân Xuân nhìn thấy Quan Triều Viễn thì như thấy được cứu tinh, vẫy chiếc tay nhỏ khóc lên: “Ba ba, ba ba...”
Tiếng khóc của con khiến cho Quan Triều Viễn mất bình tĩnh nhưng bước chân của Tô Lam không hề dừng lại, quay người đi ra cổng.
Tô Lam ngồi xuống thay giày, Xuân Xuân vẫn khóc lóc ầmĩ trong lòng cô,
miệng vẫn không ngừng gọi ba ba, Tô Lam tức giận quở mắng: “Còn khóc nữa là ma ma không cần con nữa, con đi tìm ba ba là được rồi!”
Tuy Xuân Xuân còn nhỏ tuổi nhưng hiểu hết, mỗi ngày đều đợi ma ma đến đón, bây giờ ma ma giận rồi, nói không cần mình nữa nên bị dọa đến mức không dám khóc nữa, đôi mắt rụt rè nhìn Tô Lam đang thay giày.
Lúc này Quan Triều Viễn nhíu mày gọi lớn: “Mẹ Trần, mẹ Trần!”
“Đến đây, đến đây!” Lúc này, mẹ Trần đang băng trà vội vã chạy đến trước mặt Quan Triều Viễn.
Quan Triều Viễn lập tức lớn tiếng căn dặn: “Tối nay làm thêm mấy món ăn, cô Linda sẽ ở lại ăn, nhớ phải làm một bữa thịnh soạn, cô Linda là khách quý của cháu.”
Nghe vậy, mẹ Trần sững người.
“Dì không nghe cháu nói sao? Còn không mau đi chuẩn bị?” Mẹ Trần do dự khiến cho Quan Triều Viễn lớn tiếng hơn.
“Vâng.” Mẹ Trần không dám nhiều lời, vội vàng đi chuẩn bị.
Còn Linda thông minh như vậy, đương nhiên nhìn ra được đầu mối.
Còn tình cảm với vợ trước cũng không quan trọng, quan trọng là ai có thể thành công lên chức.
Vì thế, giây sau, Linda đã cười: “Tổng giám đốc Quan khách sáo quá, tôi ăn một bữa cơm đơn giản là được rồi.”
Linda không hề có ý muốn từ chối, dù sao thì cơ hội cùng ăn tối với anh rất hiếm, hơn nữa không chừng sau khi ăn có thể làm gì đó khác nữa.
“Sau này gọi tôi Triều Viễn.” Đột nhiên Quan Triều Viễn lên tiếng.
Linda nghe vậy nhất thời không kịp phản ứng, cứ nghĩ mình nghe nhầm, dù sao mấy lần trước cô ta cố gắng tìm cách thăm dò anh, còn anh lại tập Thái Cực với
mình, xa cách cô ta mà không để lại chút dấu vết nào, vì thế cô ta không thể tiếp cận anh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...