Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi


Thực lòng mà nói, nhìn thấy anh như vậy, cô vẫn rất buồn, nhưng cô kiềm chế bản thân để không bộc lộ bất cứ cảm xúc nào.

Sau khi Quan Triều Viễn ngồi xuống ghế sô pha, Tô Lam tiến lên vài bước về phía bàn cà phê, bầu không khí đột nhiên hơi bí bách.

Advertisement Thấy vậy, mẹ Trần vội vàng nói: "Tôi đi pha trà cho cô Tô." Nói xong, bà ấy lập tức chạy vào bếp.

Tô Lam đương nhiên hiểu được bà ấy muốn cho mình và Quan Triều Viễn không gian riêng để nói chuyện, nhưng giữa cô và anh, trừ chuyện con cái thì còn gì để nói với nhau nữa?
Advertisement Sau đó, Tô Lam không quên mục đích của chuyến thăm hôm nay, cô đưa tay

lấy ra một tấm phong bì từ trong túi xách.

Lúc Quan Triều Viễn nhìn thấy tấm phong bì trong tay cô, không khỏi nhíu mày, Tô Lam đặt phong bì trong tay lên bàn cà phê, nói: "Tôi đến bệnh viện hỏi thăm, họ nói tiền thuốc lần này anh phải trả tổng cộng là mười bốn nghìn tệ, anh cũng biết tình hình tài chính hiện tại của tôi, tôi chỉ có thể trả tiền thuốc men cho anh thôi, còn những thứ khác tôi không lo được!" Bác sĩ mà Quan Triều Viễn thuê về, tiền khám và tiền phòng là đắt nhất, nói đến đây, cô thật sự cảm ơn đảng, cảm ơn chính phủ, bởi vì bảo hiểm y tế đã bồi hoàn một khoản lớn, nếu không Tô Lam thật sự không thể đào ra mấy chục nghìn
trong khoảng thời gian ngắn được, số tiền hơn mười nghìn này kiếm được cũng là từ công việc kinh doanh cửa hàng online gần đây.

Lúc này, mắt Quan Triều Viễn nhìn chằm chằm vào phong bì đó, lắng nghe lời Tô Lam nói mà mặt biến sắc khôn lường.

Cả căn phòng rơi vào tĩnh lạnh, từ đôi mắt u ám của anh mà Tô Lam có thể đoán chắc chắn được là anh đang giận.

Nhưng bản thân mình bắt buộc phải làm vậy, dù gì anh cũng mạo hiểm vì người nhà của mình nên cô trả tiền thuốc men là chuyện đương nhiên.

Lúc này, mẹ Trần bưng một ly trà vào.

Mẹ Trần đặt ly trà lên bàn rồi nhìn hai người Quan Triều Viễn đang ngồi trên sofa và Tô Lam đang đứng trước bàn trà trừng mắt nhìn nhau, bà ấy cảm thấy không khí vô cùng bất thường.


Mẹ Trần đang định đi ra khỏi phòng khách thì lúc này chuông cửa đột nhiên reo lên nên bà ấy vội chạy ra mở cửa.

Sau khi mẹ Trần rời khỏi phòng khách, Quan Triều Viễn mới cười lạnh lùng nói: “Tô Lam, em nghĩ tôi là Lôi Phong hành hiệp trường nghĩa sao? Chỉ với chút tiền viện phí này mà em muốn phủi sạch tất cả à?”
Tô Lam nghe vậy nhíu mày: “Anh còn muốn gì nữa? Bây giờ tôi không còn gì hết, cũng chỉ có thể đưa nhiều đây thôi, nếu như anh chê ít thì tôi có thể viết giấy nợ cho anh, sau này từ từ trả lại.” Những lời này của Tô Lam khiến cho Quan Triều Viễn giận dữ, anh đứng phắt dậy, những sợi gân trên trán lộ rõ ra, đôi mắt nhìn chằm chằm vào người trước mặt.

“Tô Lam, có phải là cho dù tôi làm gì cho em thì bây giờ em cũng chẳng thèm ngó đến đúng không? Rốt cuộc là tôi làm sao mới khiến cho em chịu nhìn tôi một cái đây? Đúng, trước đây tôi làm rất nhiều chuyện tổn thương em, tôi cũng không dám cầu mong em tha thứ, nhưng em có thể đừng xa cách tôi như vậy được không?”
Nói xong, Quan Triều Viễn dứt khoát ném phong bì trên bàn xuống đất.

Đôi mắt đen láy của Quan Triều Viễn hiện lên vẻ phức tạp, có giận dữ, có bị thương và có cả đau khổ, Tô Lam cúi mặt xuống không nỡ nhìn anh.

Cô từ từ ngồi xuống nhặt phong bì lên, sau đó đặt lại vị trí cũ, nhàn nhạt nói một câu: “Thật ra những chuyện anh cho tôi đã rất nhiều rồi, tôi đã không còn trách anh lâu rồi, nhưng...”

“Nhưng gì?” Quan Triều Viễn bước lên nắm chặt lấy vai cô hướng về bản thân mình.

Tô Lam ngước mắt lên nhìn thấy một đôi mắt đang mong chờ đáp án.

Cô biết cô vẫn còn yêu con người trước mặt đây nhưng sau khi trải qua quá nhiều chuyện, cô thật sự rất mệt, không còn muốn dây dưa với anh nữa, hơn nữa những chuyện trước đây không phải nói vượt qua là vượt qua được.

Vì thế, cô nói: “Nhưng chúng ta không thể trở về như trước nữa rồi!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận