“Tôi chỉ quan tâm có làm tổn thương em hay không?” Quan Triều Viễn nhìn chằm chằm Tô Lam trước mặt nói.
Đón nhận ánh mắt của anh, Tô Lam cảm thấy khắp cơ thể cô đều bị bỏng rát.
Đúng, ánh mắt nóng bỏng của anh, mà trong mắt lại chỉ có mình cô, cảm giác này làm cho trái tim Tô Lam không khỏi run lên.
Advertisement Cảm giác tim đập nhanh lại xuất hiện một lần nữa, Tô Lam không khỏi kêu thầm trong lòng: Nguy rồi!
Cô vẫn luôn cố gắng vạch rõ giới hạn với anh, vẫn luôn né tránh thâm tình của anh, nhưng sau chuyện Tô Yên ôm Chi Chi nhảy xuống biển, trái tim của cô và của anh lại không tránh khỏi mà va vào nhau!
Ngoại trừ anh ra, không có bất cứ người đàn ông nào khiến cô có cảm giác tim đập nhanh như vậy, dù là Quan Khởi Kỳ si tình cũng không thể, trong lòng cô vẫn biết rõ rằng cô không thể yêu thêm bất cứ người đàn ông nào khác, bởi vì trong lòng cô vẫn còn yêu anh.
Advertisement Ngay sau đó, Tô Lam nhíu mày muốn rút tay mình ra: “Buông ra!”.
“Không buông” Tuy giọng nói Quan Triều Viễn rất nhẹ, nhưng giọng điệu lại rất kiên quyết.
Lúc này, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, nữ y tá đẩy bàn dụng cụ y tế đi đến.
“Buông ra.” Tô Lam thấp giọng, hơi tức giận, để y tá thấy được thì quá xấu hổ rồi.
Nhìn thấy vẻ gấp gáp của Tô Lam, Quan Triều Viễn mới buông tay Tô Lam ra, nhưng đôi mắt vẫn nhìn Tô Lam chằm chằm, khiến Tô Lam không được tự nhiên, đành phải đứng thẳng dậy, đi đến cuối giường bệnh, đưa mắt nhìn nữ y tá cắm mũi kim truyền nước biển cho Quan Triều Viễn.
Hôm nay Quan Triều Viễn quá xui xẻo, nữ y tá đâm vào tay anh mấy lần vẫn không đâm đúng chỗ, nữ y tá lo lắng đến mức trán đổ đầy mồ hôi.
Chỉ là, Quan Triều Viễn không hề tức giận, bởi vì toàn bộ tâm trí anh đặt trên người đang đứng ở phía cuối giường rồi, còn đau đớn trên mu bàn tay thật sự không đáng nói đến.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Tô Lam không khỏi nhíu mày.
Thật ra có hơi đau xót cho mu bàn tay của Quan Triều Viễn, nhưng thấy bộ dạng không thèm quan tâm kia của anh, lại cảm thấy anh không hề bị đau.
Tóm lại, vừa yêu vừa hận là toàn bộ cảm giác lúc này của Tô Lam với Quan Triều Viễn.
Rất nhanh, nữ y tá đã thuận lợi đâm kim tiêm vào mạch máu của Quan Triều Viễn, sau đó đưa bình truyền dịch treo lên giá đỡ phía trên, dặn dò mấy câu rồi mỉm cười rời khỏi.
Lúc này, phòng bệnh lại yên tĩnh, Tô Lam cảm thấy không khí hơi gò bó, liếc mắt nhìn màn đêm tối đen ở ngoài cửa sổ, rồi nói: “Minh An với Xuân Xuân còn ở nhà, chắc chắn một mình Kiểu Tâm không thể chăm hết được, tôi về trước đây.”
“Được.” Tuy rất không muốn, nhưng Quan Triều Viễn vẫn gật đầu, mấy đứa nhỏ cũng cần cô chăm sóc.
Sau đó, Tô Lam xoay người đi đến phía cửa ra vào.
Tay vừa cầm vào tay nắm cửa, bước chân của Tô Lam chợt dừng lại, sau đó xoay người, nhìn Quan Triều Viễn nằm ở trên giường nói: “Chuyện này vì chúng tôi mà ra, tôi sẽ thanh toán tiền thuốc men.”
Nghe như thế, Quan Triều Viễn nhướn mày, sắc mặt cũng trở nên khó coi.
“Nhưng mà tiền bồi dưỡng và tiền công làm việc của anh quá lớn, có thể tiền của tôi không trả được, cho nên anh chỉ có thể tự nhận xui xẻo, đương nhiên nếu anh muốn lấy phiếu bé ngoan làm việc nghĩa hăng hái, tôi có thể làm một cái gửi đến Thịnh Thế” Đột nhiên Tô Lam cười nói.
Nghe vậy, ánh mắt Quan Triều Viễn lộ vẻ đáng thương nói: “Em nhất định phải phân chia rõ ràng với tôi như vậy sao? Em thật sự đối xử với tôi như là người dưng à?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...