Ở góc độ khác, nếu như hôm nay ở vị trí của Trịnh Hạo thì bản thân cô chắc chắn cũng khó mà đưa ra lựa chọn.
Đối với Trịnh Hạo, trong lòng Tô Lam vẫn đánh giá cao anh ta.
Anh ta không phải người xấu, hơn nữa cũng là một người có tinh thần trọng nghĩa.
Tuy nhiên, hiện tại cô lại không biết phải khuyên giải an ủi anh ta như thế nào.
Tô Lam đưa tay ra muốn vỗ vào vai của Trịnh Hạo.
Advertisement Tuy nhiên, cô lại cảm thấy có chút không thích hợp.
Dù sao hiện tại cô vẫn đang giữ khoảng cách với anh ta, dù sao hiện tại anh ta vẫn là em rể của bản thân cô, những lời nói khó nghe của Tô Yên cô đã nghe đủ rồi.
Sau đó, Tô Lam lại thu tay về, nhìn Trịnh Hạo đang khóc rưng rức, cô nói: “Tôi biết anh đang khó chịu trong lòng, có lẽ khóc rồi sẽ cảm thấy tốt hơn.
Tôi thấy Tô Yên với Chi Chi không bị nguy hiểm đến tính mạng, anh bình tĩnh điều chỉnh lại tâm trạng rồi hẵng bước vào.”
Nói xong, Tô Lam xoay người muốn xuống xe.
Trịnh Hạo lại ngẩng đầu lên rồi nói: “Tô Lam, cô nói xem tôi phải làm sao đây?”
Advertisement Nghe thấy vậy, Tô Lam hơi cau mày rồi nói: “Đây là chuyện riêng của anh, tất nhiên anh phải tự mình quyết định, chỉ là tôi khuyên anh tốt nhất nên suy nghĩ cho kỹ, không nên khiến người khác và chính bản thân anh phải chịu những tổn thương không đáng có.”
Nói rồi, Tô Lam quyết định dứt khoát quay người xuống xe.
Cô nhanh chóng đi đến khoa cấp cứu, trong lòng cô lại vô cùng mâu thuẫn: Nói thật lòng, cô hy vọng Trịnh Hạo có thể giúp Tô Yên ổn định trước, dù sao hiện tại tâm trạng của Tô Yên không tốt, đã đến mức phát điên, cãi nhau ầm ĩ có thể dẫn đến chết người.
Còn về Chi Chi, cô bé vẫn còn nhỏ như vậy, thực sự không thể chịu đựng được những dày vò đau đớn.
Tuy nhiên, nếu như Trịnh Hạo thỏa hiệp với Tô Yên, bản thân anh ta cũng không thoải mái.
Ngày nào cũng ở trong một bầu không khí ngột ngạt khó chịu như vậy sớm muộn cũng khiến con người ta phát điên.
Tô Lam biết rằng mình không thể kiểm soát được hướng phát triển của chuyện này, cho nên cô chỉ nặng nề lắc đầu, không muốn nghĩ nhiều nữa.
Tuy nhiên hôm nay cũng có một điều đáng mừng: Người thân của cô đều không sao cả.
Tô Lam đứng ở cửa phòng cấp cứu liếc mắt nhìn vào trong trước.
Tô Yên và Chi Chi đang nằm trên giường bệnh, bác sĩ đang kiểm tra kỹ càng cho bọn họ.
Ánh mắt của Tô Yên rất tàn nhẫn, vẻ mặt cứng đờ, mà đôi mắt to tròn của Chi Chi lại vô cùng đờ đẫn, khiến người ta cảm thấy vô cùng thương xót.
Nhìn thấy bọn họ không bị nguy hiểm đến tính mạng, Tô Lam cũng yên tâm phần nào.
Cô không hề bước vào bên trong bởi vì cô biết rằng Tô Yên đã hiểu lầm cô một cách sâu sắc, cô bước vào trong đó chỉ khiến cho Tô Yên càng thêm phản cảm, nói không chừng tâm trạng của cô ta bị kích động rồi lại dẫn đến những xung đột không đáng có.
Sau đó, Tô Lam quay người bước đến một phòng cấp cứu khác.
Sắc mặt của Sở Thanh Diên trắng bệch, bà đang nằm trên giường, bác sĩ vừa mới đo huyết áp cho bà ấy xong.
Tô Mạnh Cương đứng trước giường bệnh vội vàng hỏi bác sĩ: “Bác sĩ, bà ấy thế nào rồi?”
“Cảm xúc bị kích động trong chốc lát, huyết áp tăng cao, hiện tại đã giảm xuống rồi, không còn đáng ngại.
Về nhà chú ý nghỉ ngơi và chú ý đến cảm xúc.” Nói dứt lời, bác sĩ cầm máy đo huyết áp lên rồi rời đi.
Sau khi bác sĩ rời khỏi, Tô Mạnh Cương có cơ hội để thể hiện, cầm cốc nước lên rồi nói: “Sở Thanh Diên, uống chút nước đi!”
“Tôi không muốn uống.” Sở Thanh Diên quay mặt đi, vừa ghét bỏ vừa bất lực.
“Bà uống một hụm thôi, tôi vừa mới đi xem thử rồi, Yên Yên với Chi Chi không sao, bà yên tâm đi!” Tô Mạnh Cương cố chấp đưa cốc nước đến trước mặt của Sở Thanh Diên, không uống cũng không được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...