Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi


Nghĩ đến Linda muốn đặt nơi này để mời Quan Triều Viễn ăn cơm thì cũng thấy quan điểm của cô ấy rất rõ ràng rồi.
Chẳng trách vẫn luôn tìm hiểu về mối quan hệ của mình và Quan Triều Viễn, thì ra lời nói có dụng ý khác.

Nghĩ lại cũng đúng, như người phụ nữ ưu tú như Linda đây, còn là một người đẹp, đương nhiên sẽ không ưng người bình thường, người đàn ông như Quan Triều Viễn sẽ khiến cho rất nhiều phụ nữ mê đắm.
Lúc này, trong đầu Tô Lam hiện lên khung cảnh Quan Triều Viễn và Linda đứng cùng nhau.
Bức tranh vô cùng hài hòa, nam thanh nữ tú, có rất nhiều thành công trong sự nghiệp, có thể nói là một đôi do trời đất tạo nên.
Loại đàn ông như Quan Triều Viễn cho dù có đi đến đâu cũng sẽ có vận đào hoa, tối nay bọn họ nhất định là nói chuyện rất vui vẻ, thậm chí chắc là sẽ xảy ra chút chuyện nên xảy ra?
Tuy rằng trong lòng Tô Lam hiểu rất rõ, cô và Quan Triều Viễn không thể nào ở bên nhau được nữa, bên cạnh anh ta có bất cứ người phụ nữ nào cũng là điều bình thường, nhưng lúc này lòng cô lại có cảm giác chua xót, cảm giác chua xót đó khiến cô không thể nào thoải mái được.
Hôm nay sau khi tan làm, Tô Lam phải chỉnh lý tài liệu, vì thế về muộn vài phút.

Cô đeo chiếc túi da đi vào thang máy, khi thang máy sắp đóng cửa, đột nhiên có một bóng người nhanh chóng chạy vào thang máy.
Nhìn kỹ thì người vừa chạy nhanh vào đó là kẻ thù Tôn Ngọc Như, Tô Lam không kìm được mà nhíu mày.

Nhìn thấy người trong thang máy là Tô Lam, sau khi ấn lầu 1, Tôn Ngọc Như lạnh lùng cười nói: “Tô Lam, tôi đúng là đánh giá thấp cô rồi, đã qua lâu vậy rồi mà hai người đàn ông đó vẫn vì cô mà đến, tôi thật không biết cô đã chuốc lời ngon ngọt gì cho bọn họ, để bọn họ mãi mãi cũng không quên được cô!”
“Lời này của cô có ý gì?” Tô Lam lạnh lùng chất vấn.
Bọn họ? Hai người đàn ông, là ai? Quan Triều Viễn và Quan Khởi Kỳ? Trong chốc lát Tô Lam cũng bị Tôn Ngọc Như nói đến mơ hồ.

Sau đó, Tôn Ngọc Như khinh thường nói: “Đừng giả vờ nữa, chắc chắn là cô gọi họ đến giúp đỡ chứ gì? Một tổng giám đốc của Thịnh Thế, thần thông quảng đại, một người là kim bài luật sư, quan hệ rộng rãi, ai cũng có đủ sức nặng.

Tô Lam, sau này tôi không dám chọc vào cô!”

Tinh!
Lúc này, thang máy dừng ở lầu một, cửa mở ra.
Tôn Ngọc Như liếc Tô Lam một cái rồi quay lưng đeo túi nhanh chóng rời đi.
Trên đường, Tô Lam vô cùng buồn bực.
Tuy rằng lần này coi như là đã vượt qua nguy cơ thành công, nhưng hai người đàn ông tự cho mình là đúng kia vẫn khiến cô đau đầu, chọc vào bọn họ, đúng là cả đời cũng không đá đi được.

Nhưng mà trong lòng Tô Lam nghĩ: Cô chỉ là một người phụ nữ bình thường, không phải nghiêng nước nghiêng thành, cũng không năng lực xuất chúng.

Bọn họ giúp mình chắc chắn cũng không phải vì suy nghĩ cho mình, chắc là Quan Khởi Kỳ cảm thấy xấu hổ với mình, còn Quan Triều Viễn chắc là nể tình hai đứa con? Dù sao thì cô sống không tốt, con cái cũng chịu liên lụy theo.
Có được suy nghĩ như vậy, lòng Tô Lam đỡ hơn nhiều rồi.
Nhưng tôi vẫn gửi cho Quan Khởi Kỳ một tin nhắn, cảm ơn anh ấy đã giúp đỡ, nhưng sau này xin anh ta đừng nhúng tay vào chuyện của mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui