Khi Tô Lam ý thức được có lẽ là do Quan Khởi Kỳ giúp đỡ mình lần này, lòng cô thật sự phức tạp.
Cô và Quan Khởi Kỳ đã không còn liên quan gì nữa rồi, nhưng anh ấy vẫn giúp đỡ cô như trước, còn là âm thầm giúp đỡ, cô nhớ Diệp Vĩnh Thành nói đã đồng ý với đương sự sẽ không tiết lộ người này.
Nói thật, tuy rằng lần trước Quan Khởi Kỳ đã làm ra hai chuyện hồ đồ, nhưng với sự hiểu biết của Tô Lam với anh ấy thì anh ấy thật sự không phải người xấu, cũng không phải là người vì mục đích mà không từ mọi thủ đoạn, nhưng những chuyện anh ấy không thể khiến mình tiếp tục ở bên cạnh anh ấy được nữa.
Vốn cứ nghĩ mình và anh ta không còn liên quan gì nữa, nhưng không ngờ rằng bản thân vẫn chưa có thể độc lập giải quyết mọi vấn đề trong cuộc sống và công việc của bản thân
mình, vẫn còn cần sự giúp đỡ của anh ấy, vì vậy, lòng Tổ Lam có hơi buồn phiền, cảm thấy lại nợ Quan Khởi Kỳ một ân tình, cô không muốn vì lần giúp đỡ này mà mối quan hệ của mình và Quan Khởi Kỳ dây dưa không dứt lần nữa.
Vì thế, Tô Lam cầm điện thoại lên, ra ngoài gọi điện thoại cho Quan Khởi Kỳ, muốn nói rõ ràng với anh ấy, sau này đừng nhúng tay vào chuyện của mình nữa, hơn nữa nhất định phải nói chuyện lạnh lùng một chút, cắt đứt mọi suy nghĩ trong lòng anh ấy, vì chỉ có như vậy thì sau này anh ấy mới có thể yêu lại từ đầu, bắt đầu lại cuộc sống mới, vậy thì gánh nặng trong lòng mình mới nhẹ được một chút.
Ngay vào lúc Tô Lam cầm điện thoại lên vẫn chưa đi ra khỏi cửa thì chị Tiểu Lệ của văn phòng đột nhiên gọi điện thoại nội bộ đến, rồi nói vọng tới bóng lưng của Tô Lam: “Tô Lam, Linda gọi cô đến phòng làm việc một chuyến!”
Nghe vậy, Tô Lam dừng bước, ngơ ra.
Cô quay đầu hỏi: “Linda gọi tôi?”
“Đúng, gọi cô lập tức qua đỏ” Chị Tiểu Lệ gật đầu.
“Được rồi.”
Tuy rằng không biết Linda tìm mình làm gì nhưng Tô Lam vẫn phải nhanh chóng qua đó, gác lại chuyện gọi điện thoại cho Quan Khởi Kỳ.
Linda là giám đốc kinh doanh của toàn bộ công ty kế toán Khải Hàng, là cấp trên của Tôn Ngọc Như, tình huống bình thường sẽ không cho gọi nhân viên bình thường đầu, trừ khi có chuyện gì đó lớn, vì thế nên Tô Lam cũng lo lắng ít nhiều, không biết Linda Lâm gọi mình qua đó làm gì.
Khi ngồi trong phòng làm việc của Linda Lâm, Linda đã đánh giá Tô Lam từ trên xuống dưới.
Tô Lam có hơi giống ngồi trên đống lửa, không hiểu Linda có ý gì.
Tô Lam vừa định mở miệng, Linda Lâm đã cười nói: “Lần này bản thảo dự toán của Capgemini có biểu hiện rất tốt, vì thế tôi duyệt trước cho cô làm chính thức rồi.”
Nghe vậy, Tô Lam ngơ ra.
Sau đó cười nói: “Cảm ơn.”
Nhưng, trong lòng lại không vui vẻ bao nhiêu, vì cô vẫn đang suy nghĩ đến việc rốt cuộc có nên tiếp tục công việc này không.
Môi trường làm việc nơi này đúng là không tốt lắm, cấp trên là Tôn Ngọc Như, đồng nghiệp là Lam Dịch Bân, còn có biết bao nhiêu đồng nghiệp nữ có thành kiến với cô nữ, khiến cô có rất nhiều áp lực, từ sau khi tốt nghiệp đại học ra ngoài làm việc cô chưa từng làm việc trong môi trường phức tạp như vậy, nhưng ít nhất cô cũng phải kiên trì đến cuối tháng, dù sao thì tiền lương tháng này vẫn chưa đến tay.
Kế đó, Linda điềm đạm trò chuyện với cô, tuy rằng Tô Lam cảm thấy rất ngạc nhiên, nhưng vẫn trò chuyện cùng.
Linda Lâm là một người phụ nữ thành công trong sự nghiệp, bình thường làm việc rất nghiêm túc, vì thế người khác đặt cho biệt danh là La sát mặt ngọc, cô ấy và mình nói về chuyện thường ngày ở nhà thật khiến cho người khác khó bề tưởng tượng.
“Tô Lam, tôi thấy sơ yếu lý lịch của cô đã từng làm việc ở Thịnh Thế?” Sau khi nói xong một số việc thường ngày ở nhà, Linda cười hỏi.
Tuy rằng Tô Lam không biết lời này của đối phương có ý gì, nhưng mà vẫn gật đầu: “Đúng vậy, rất lâu trước đó rồi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...