Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi


“Mẹ Trần, dì tốt thật đấy!” Sau đó, Tô Lam kéo mẹ Trần đến cửa hàng bách hóa.

Thời gian một buổi chiều, Tô Lam đã mua được vài bộ quần áo, giày và túi xách về, đều quẹt thẻ của nhà tư bản, đi thăm bố mẹ của anh, đương nhiên anh phải thanh toán rồi.

Khi Tô Lam và mẹ Trần quay về thì đèn đường bắt đầu sáng lên, Quan Triều Viễn cũng đã ngồi trên sô pha ở phòng khách với khuôn mặt nhăn nhó.

“Cậu chủ, cậu… trở về rồi?” Mẹ Trần đang xách trên tay rất nhiều túi vải to nhỏ, nhìn thấy Quan Triều Viễn thì hơi sợ hãi.

“Hai người đã đi đâu, làm gì?” Ánh mắt của Quan Triều Viễn dừng lại trên người Tô Lam.

“Tôi… đi dạo phố cùng mợ chủ” Mẹ Trần vội vã trả lời.

“Chẳng phải cháu đã nói với dì là không cho cô ấy ra ngoài sao?” Quan Triều Viễn lườm Tô Lam một cái, sau đó ánh mắt dừng lại trên người mẹ Trần.

“Đây..”
Không đợi mẹ Trần nói chuyện, Tô Lam bước lên trước nói với Quan Triều Viễn, người đang nói chuyện như đang thẩm vấn tội phạm: “Anh đừng trách mẹ Trần, là tôi kiên quyết kéo bà ấy đi ra ngoài mua đồ với tôi.”
Nhìn thấy Tô Lam ngẩng đầu ưỡn ngực, đôi mắt của Quan Triều Viễn tối sầm xuống, chứ không vui đã viết trên khuôn mặt anh.

“Tôi… đi nấu cơm trước.” Mẹ Trần sợ đến mức đặt hết những túi vải trong tay lên sô pha, người thì lặng lẽ chuồn vào bếp.

“Cô cho rằng tôi không dám làm gì cô phải không?” Giọng nói của Quan Triều Viễn rất cứng nhắc, ánh mắt độc ác nham hiểm nhìn chằm chằm Tô Lam.


Tô Lam dứt khoát xoay người ngồi lên ghế sô pha, vừa xoa cái chân đau nhức vừa nói: “Tôi biết anh dám, từ trước đến nay anh là người không nể mặt
mũi.

Nói đi, rốt cuộc anh muốn phanh thấy tôi thành vạn mảnh, hay là muốn lột da rút gân của tôi?”
Dáng vẻ vô lại của Tô Lam đã hoàn toàn chọc giận Quan Triều Viễn, bỗng chốc anh đứng lên, bàn tay chỉ vào Tô Lam cà lơ phất phơ nói: “Bây giờ cô đang mang thai, tôi không thể phanh thấy cô thành vạn mảnh, cũng không thể lột da rút gân, nhưng tôi có thể khiến cả đời này cô không bước ra được khỏi cánh cửa này!”
Nói xong, anh giận dỗi đi lên lầu.

Nhìn bóng lưng của Quan Triều Viễn rời khỏi, Tô Lam lườm trắng mắt, nghĩ thầm: Người này thực sự quá bá đạo ôi, chẳng phải ra ngoài đi dạo phố thôi sao? Đến nỗi như vậy không? Vừa tức giận, cô duỗi chân đá đệm lưng rơi xuống sô pha.

Nhìn thấy cậu chủ đã lên lầu, mẹ Trần mau chóng chạy từ nhà bếp ra, nói nhỏ với Tô Lâm: “Mợ chủ, cậu chủ ăn mềm không ăn cứng, cháu mau chạy lên dỗ cậu ấy thì sẽ ổn thôi.”
Đương nhiên Tô Lam không phục, tức giận nói: “Cháu không rảnh dỗ anh ta, cháu còn cần người khác dỗ!”
Mẹ Trần cau mày, tận tình khuyên bảo nói: “Mợ chủ, không thể lấy cứng chọi cứng với đàn ông.

Cháu phải học chiến thuật, cậu ấy cứng thì cháu mềm, cậu ấy mềm thì cháu có thể cứng, cháu phải học kỹ xảo để nắm chặt người đàn ông này vào lòng bàn tay!”
Nghe vậy, Tô Lam nhìn chằm chằm mẹ Trần, rất lâu sau mới cười nói: “Mẹ Trần, sao dì giống một chuyên gia tình yêu vậy? Khi dì còn trẻ đã yêu đương mấy lần rồi?”
Hai câu nói của Tô Lam đã khiến mẹ Trần đỏ mặt, vội vàng quay trái ngó phải nói với cô: “Cháu mau chạy lên lầu giải thích với cậu chủ, nói là vì ra mắt ba mẹ chồng mới ra ngoài mua đồ.”
Mẹ Trần nhét mấy cái túi vải ở trên sô pha vào trong tay Tô Lam, đẩy cô lên lâu.

Hết cách rồi, ai bảo người ta có người giúp việc trung thành chứ.

Tô Lam xách theo mấy túi vải to nhỏ đứng trước cửa phòng ngủ.

Chần chừ một lúc, cô vẫn cảm giác cứ đi vào như vậy thì hơi mất mặt, cho nên xoay người muốn quay về phòng ngủ phụ.


Lúc này, đột nhiên cửa phòng ngủ chính mở ra!
Tô Lam quay đầu nhìn thấy Quan Triều Viễn đứng ở cửa với khuôn mặt lạnh như băng, bàn tay của cô run lên, túi vải ở trong tay rơi xuống đất.

“Ui da!” Cơ thể của Tô Lam cũng thuận theo tiếng nói mà nghiêng ngả.

Quan Triều Viễn thấy thế, nhanh chân bước lên, hai tay ôm chặt lấy eo của Tô Lam, vội vàng hỏi: “Cô không sao chứ?”
Bàn tay Tô Lam vừa đỡ đầu, nhẹ nhàng nói: “Không sao, bỗng nhiên cảm thấy đầu hơi choáng.”
Quan Triều Viễn khom lưng bề ngang Tô Lam lên, xoay người đi vào phòng ngủ chính.

Cánh tay của anh rất có lực, vòng tay rất rộng rãi, trong lúc nhất thời, sự không thoải mái vừa nãy ở trong lòng Tô Lam đã tan thành mây khói.

Nhìn anh cẩn thận đặt mình lên giường lớn, lại xoay người rót một ly nước ấm đưa cho mình, còn nhỏ giọng oán trách nói: “Chiều nay chắc chắn cô đã mệt, bây giờ cô đang mang thai có biết không? Mệt mỏi quá độ rất dễ sảy thai, cô không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho đứa bé ở trong bụng chứ!”
“Tôi… tôi biết lỗi rồi.” Hiện tại Tô Lam áy náy rũ mí mắt xuống.
“Mẹ Trần, dì tốt thật đấy!” Sau đó, Tô Lam kéo mẹ Trần đến cửa hàng bách hóa.

Thời gian một buổi chiều, Tô Lam đã mua được vài bộ quần áo, giày và túi xách về, đều quẹt thẻ của nhà tư bản, đi thăm bố mẹ của anh, đương nhiên anh phải thanh toán rồi.

Khi Tô Lam và mẹ Trần quay về thì đèn đường bắt đầu sáng lên, Quan Triều Viễn cũng đã ngồi trên sô pha ở phòng khách với khuôn mặt nhăn nhó.

“Cậu chủ, cậu… trở về rồi?” Mẹ Trần đang xách trên tay rất nhiều túi vải to nhỏ, nhìn thấy Quan Triều Viễn thì hơi sợ hãi.


“Hai người đã đi đâu, làm gì?” Ánh mắt của Quan Triều Viễn dừng lại trên người Tô Lam.

“Tôi… đi dạo phố cùng mợ chủ” Mẹ Trần vội vã trả lời.

“Chẳng phải cháu đã nói với dì là không cho cô ấy ra ngoài sao?” Quan Triều Viễn lườm Tô Lam một cái, sau đó ánh mắt dừng lại trên người mẹ Trần.

“Đây..”
Không đợi mẹ Trần nói chuyện, Tô Lam bước lên trước nói với Quan Triều Viễn, người đang nói chuyện như đang thẩm vấn tội phạm: “Anh đừng trách mẹ Trần, là tôi kiên quyết kéo bà ấy đi ra ngoài mua đồ với tôi.”
Nhìn thấy Tô Lam ngẩng đầu ưỡn ngực, đôi mắt của Quan Triều Viễn tối sầm xuống, chứ không vui đã viết trên khuôn mặt anh.

“Tôi… đi nấu cơm trước.” Mẹ Trần sợ đến mức đặt hết những túi vải trong tay lên sô pha, người thì lặng lẽ chuồn vào bếp.

“Cô cho rằng tôi không dám làm gì cô phải không?” Giọng nói của Quan Triều Viễn rất cứng nhắc, ánh mắt độc ác nham hiểm nhìn chằm chằm Tô Lam.

Tô Lam dứt khoát xoay người ngồi lên ghế sô pha, vừa xoa cái chân đau nhức vừa nói: “Tôi biết anh dám, từ trước đến nay anh là người không nể mặt
mũi.

Nói đi, rốt cuộc anh muốn phanh thấy tôi thành vạn mảnh, hay là muốn lột da rút gân của tôi?”
Dáng vẻ vô lại của Tô Lam đã hoàn toàn chọc giận Quan Triều Viễn, bỗng chốc anh đứng lên, bàn tay chỉ vào Tô Lam cà lơ phất phơ nói: “Bây giờ cô đang mang thai, tôi không thể phanh thấy cô thành vạn mảnh, cũng không thể lột da rút gân, nhưng tôi có thể khiến cả đời này cô không bước ra được khỏi cánh cửa này!”
Nói xong, anh giận dỗi đi lên lầu.

Nhìn bóng lưng của Quan Triều Viễn rời khỏi, Tô Lam lườm trắng mắt, nghĩ thầm: Người này thực sự quá bá đạo ôi, chẳng phải ra ngoài đi dạo phố thôi sao? Đến nỗi như vậy không? Vừa tức giận, cô duỗi chân đá đệm lưng rơi xuống sô pha.

Nhìn thấy cậu chủ đã lên lầu, mẹ Trần mau chóng chạy từ nhà bếp ra, nói nhỏ với Tô Lâm: “Mợ chủ, cậu chủ ăn mềm không ăn cứng, cháu mau chạy lên dỗ cậu ấy thì sẽ ổn thôi.”
Đương nhiên Tô Lam không phục, tức giận nói: “Cháu không rảnh dỗ anh ta, cháu còn cần người khác dỗ!”
Mẹ Trần cau mày, tận tình khuyên bảo nói: “Mợ chủ, không thể lấy cứng chọi cứng với đàn ông.


Cháu phải học chiến thuật, cậu ấy cứng thì cháu mềm, cậu ấy mềm thì cháu có thể cứng, cháu phải học kỹ xảo để nắm chặt người đàn ông này vào lòng bàn tay!”
Nghe vậy, Tô Lam nhìn chằm chằm mẹ Trần, rất lâu sau mới cười nói: “Mẹ Trần, sao dì giống một chuyên gia tình yêu vậy? Khi dì còn trẻ đã yêu đương mấy lần rồi?”
Hai câu nói của Tô Lam đã khiến mẹ Trần đỏ mặt, vội vàng quay trái ngó phải nói với cô: “Cháu mau chạy lên lầu giải thích với cậu chủ, nói là vì ra mắt ba mẹ chồng mới ra ngoài mua đồ.”
Mẹ Trần nhét mấy cái túi vải ở trên sô pha vào trong tay Tô Lam, đẩy cô lên lâu.

Hết cách rồi, ai bảo người ta có người giúp việc trung thành chứ.

Tô Lam xách theo mấy túi vải to nhỏ đứng trước cửa phòng ngủ.

Chần chừ một lúc, cô vẫn cảm giác cứ đi vào như vậy thì hơi mất mặt, cho nên xoay người muốn quay về phòng ngủ phụ.

Lúc này, đột nhiên cửa phòng ngủ chính mở ra!
Tô Lam quay đầu nhìn thấy Quan Triều Viễn đứng ở cửa với khuôn mặt lạnh như băng, bàn tay của cô run lên, túi vải ở trong tay rơi xuống đất.

“Ui da!” Cơ thể của Tô Lam cũng thuận theo tiếng nói mà nghiêng ngả.

Quan Triều Viễn thấy thế, nhanh chân bước lên, hai tay ôm chặt lấy eo của Tô Lam, vội vàng hỏi: “Cô không sao chứ?”
Bàn tay Tô Lam vừa đỡ đầu, nhẹ nhàng nói: “Không sao, bỗng nhiên cảm thấy đầu hơi choáng.”
Quan Triều Viễn khom lưng bề ngang Tô Lam lên, xoay người đi vào phòng ngủ chính.

Cánh tay của anh rất có lực, vòng tay rất rộng rãi, trong lúc nhất thời, sự không thoải mái vừa nãy ở trong lòng Tô Lam đã tan thành mây khói.

Nhìn anh cẩn thận đặt mình lên giường lớn, lại xoay người rót một ly nước ấm đưa cho mình, còn nhỏ giọng oán trách nói: “Chiều nay chắc chắn cô đã mệt, bây giờ cô đang mang thai có biết không? Mệt mỏi quá độ rất dễ sảy thai, cô không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho đứa bé ở trong bụng chứ!”
“Tôi… tôi biết lỗi rồi.” Hiện tại Tô Lam áy náy rũ mí mắt xuống..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui