Thấy Kiều Tâm ngồi trước mặt mình, sau đó cầm một hộp lên bắt đầu thành thạo gói hàng.
Advertisement Từ lúc Tô Lam chuyển đến đây, Kiều Tâm nhàn rỗi sẽ giúp Tô Lam gói hàng, có thể nói bây giờ cô ấy cũng là một tuyển thủ chuyên nghiệp rồi.
“Cậu đang đùa gì thế hả? Mau đi ngủ đi!” Tô Lam vươn tay cướp lấy hộp trong tay Kiều Tâm.
“Cậu cứ tạo ra tiếng sột soạt thế này tớ ngủ được à?” Kiều Tâm lại giật lại chiếc hộp trong tay Tô Lam.
Advertisement Nghe thấy thế, Tô Lam nhíu mày, trong lòng rất áy náy.
Thấy Tô Lam áy náy, Kiều Tâm bèn cười nói: “Được rồi, làm nhanh đi, đợi tối Xuân Xuân sẽ được đưa đến đây, chúng ta làm xong sớm thì cậu có thể tranh thủ nghỉ ngơi, cậu mệt rồi bệnh ra đấy, thế là tứ lại phải chăm sóc cậu à?"
Nghe vậy, Tô Lam mím môi cười, nhìn Kiều Tâm bằng ánh mắt cảm kích rồi cúi đầu gói hàng...!
Có lẽ Tô Lam là người số khổ, vừa gói hết hàng thì phải điền đơn, sau đó đưa đến công ty chuyển phát.
Vừa ra khỏi cửa công ty chuyển phát thì điện thoại đổ chuông, cô cúi đầu nhìn, là mẹ gọi đến.
Mẹ hẹn Tô Lam ra ngoài gặp mặt, tất nhiên Tô Lam đồng ý.
Gần đây hai mẹ con họ gặp nhau sẽ đến công viên hoặc là cửa hàng thức ăn nhanh, bởi vì trong nhà đã bị Tô Yên và Tô Mạnh Cường chiếm giữ.
Tô Lam và bọn họ không hợp nhau, gặp là sẽ cãi nhau, thế nên bây giờ mẹ cũng không để cô về nhà nữa.
Tô Lam cũng lười về, gặp hai người kia là thấy phiền.
Trong một tiệm trà sạch sẽ, hai mẹ con Sở Thanh Diên và Tô Lam ngồi đối diện nhau, trên bàn đặt giữa hai người họ đặt một lồng Tiểu Long Bao và vài món ăn khác.
Tô Lam nhìn vẻ mặt buồn bực của mẹ, cô biết chắc chắn tình hình trong nhà không ổn lắm, bèn cau mày hỏi: “Mẹ, nếu mẹ không vui thì đuổi Tô Mạnh Cương đi là được rồi.”
Nghe thế, Sở Thanh Diên thở dài một hơi.
Thấy mẹ vẫn không vui, Tô Lam vội nói: “Mẹ, mẹ có biết tại sao Tô Mạnh Cương tự dưng chạy về xin mẹ tha thứ không? Là bởi vì...”
“Là bở vì Hồ Tinh chạy theo người giàu có, đá Tô Mạnh Cương rồi.” Sở Thanh Diên ngắt lời Tô Lam.
Nghe thấy vậy, Tô Lam ngạc nhiên nhìn Sở Thanh Diên, thầm nghĩ: Chắc chắn là bác Lý chuyển lời rồi.
Sau đó, Sở Thanh Diên mới nói: “Bây giờ không phải mẹ không nhẫn tâm đuổi Tô Mạnh Cường đi mà là cái gì Yên Yên cũng nghe ông ta hết, tình cảm của hai người bọn họ quả thực còn tốt hơn những cặp ba con bình thường, con nói xem mẹ có thể làm được gì?”
Thấy mẹ buồn phiền, Tô Lam cau mày hỏi: “Bây giờ Tô Yên làm sao nữa?”
“Còn có thể làm sao? Ngày nào cũng bể Chi Chi chạy đi làm phiền Trịnh Hạo.” Sở Thanh Diên trả lời.
“Chẳng phải Trịnh Hạo đã từ chức ở trước rồi sao?” Tô Lam gặng hỏi.
“Từ chức rồi, bây giờ Yên Yên chạy đến nhà Trịnh Hạo hoặc là bên chỗ ba mẹ cậu ta làm ầm lên, người không ra người mà ma cũng chẳng ra ma.
Mẹ sợ nó dạy hư Chi Chi, bây giờ mấy cái ý xấu đó đều là Tô Mạnh Cương bày cho nó, mẹ sợ nếu mẹ đuổi Tô Mạnh Cường đi thì Yên Yên cũng đưa Chi Chi đi theo Tô Mạnh Cường luôn.
Ít nhất thì bây giờ mẹ vẫn có thể nhìn thấy nó và con bé, nếu rời khỏi tầm mắt mẹ rồi thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa!”
Sở Thanh Diên nói đến đây, nước mắt bắt đầu rơi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...