Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi


Tô Lam nhìn người phụ nữ mặc sườn xám trắng ngồi chật vật trên sàn nhà ở cách đó không xa, xung quanh có mấy người vây quanh, có Diệp Thế Vĩ, Hồ Mỹ Ngọc và cả Diệp Vĩnh Thành.

Nhân viên phục vụ của quán rượu vừa mang cáng đến, xem ra là Hồ Tinh bị thương rồi.
"Bà ta bị thương rồi?" Tô Lam híp mắt hỏi.

Kiều Tâm cười đáp: "Vừa nãy khi cúp điện bị người ta chen lấn, va vào một nhân viên phục vụ bưng khay, toàn bộ rượu trên khay đều rơi hết lên đầu bà ta, cậu không thấy trên đầu bà ta toàn là máu không à? Cái đó thì còn đỡ, bà ta còn bị người ta giẫm thêm mấy cái, chắc là bị trật khớp chân rồi."
Advertisement
Tô Lam nghe vậy, miệng hơi nhếch lên.

Cô thầm nghĩ không ngờ Quan Triều Viễn dự đoán sẽ có người bị thương do chen lấn gì đó lại rớt trúng đầu Hồ Tinh, xem ra ông trời cũng nhìn ra được bà ta đã làm quá nhiều chuyện xấu.
Kiều Tâm khoanh hai tay trước ngực, vô cùng phấn khởi cười nói: "Đúng thật là ác giả ác báo, sao không dẫm chết bà ta luôn đi nhỉ?"

Advertisement
"Cậu bớt nói vài câu đi." Tô Lam bất lực lắc đầu.
"À phải rồi, chuyện làm đến rồi?" Sau đó Kiều Tâm vội vàng hỏi.
Tô Lam cười khổ lắc đầu: "Đúng như tớ dự đoán, Diệp Thế Vĩ thích Hồ Tinh thật nên chẳng tin gì lời tớ nói cả.

May...!may mà tớ chạy nhanh, nếu không ông ta đã cho tớ một bạt tai khiến răng tớ rớt đầy đất rồi." Tô Lam trơn miệng nói một mạch, suýt chút nói luôn cả chuyện Quan Triều Viễn cứu cô, vòng vo một hồi cuối cùng vẫn chọn giấu đi.

Dù gì chuyện mới nãy cũng chẳng vinh quang gì, lúc này, cô còn vô thức xoa môi mình, cảm giác chỗ đó đang bốc lửa.
"Hầy, đúng là bị sắc đẹp làm mù mắt rồi.

Cậu nhìn đi kìa, ông già đấy còn lo cho Hồ Tinh hơn cả Hồ Mỹ Ngọc nữa!" Kiều Tâm nhìn sang phía Hồ Tinh.
Tô Lam quay lại nhìn chỉ thấy Hồ Tinh được mấy nhân viên phục vụ dùng cáng đưa đi, người đầu tiên đi theo là Diệp Thế Vĩ, Hồ Mỹ Ngọc cũng đi theo sau ông ta, tên xui xẻo Diệp Vĩnh Thành bất đắc dĩ theo sau Hồ Mỹ Ngọc.

Lúc này, Tô Lam thở dài nói: "Thực ra lúc chúng ta tới đây cũng biết chẳng khả quan mấy rồi, thôi bỏ đi, cùng lắm chỉ là thứ hai tới đi làm bị Tôn Ngọc Như chê cười thôi mà.

Mai tớ soạn sẵn đơn từ chức là được."
"Phải rồi, ở đây không giữ mình thì tự khắc có nơi khác giữ mình!" Kiều Tâm vỗ vai Tô Lam an ủi.
"Chúng ta cũng đi thôi." Tô Lam kéo tay Kiều Tâm nói.
Kiều Tâm lại nói: "Từ từ đã, bánh ngọt ở đây đắt lắm đó, còn ngon nữa, chúng ta ăn thêm hai miếng nữa nha?"
"Không có hứng ăn, đi thôi!" Tô Lam làm gì có tâm trạng mà ăn bánh ngọt gì đó.

Cô ra sức kéo tay Kiều Tâm đi ra ngoài.

Rời khỏi phòng tiệc, trong lúc đứng đợi trước cửa thang máy, Tô Lam bỗng thấy Hồ Mỹ Ngọc cũng đang ở đó.

Chắc có lẽ là thang máy chở Hồ Tinh được nhân viên phục vụ dẫn đi đã xuống trước rồi, thang máy quá nhỏ không đủ sức chứa một lúc nhiều người như vậy nên cô ta và Diệp Vĩnh Thành phải đợi chuyến sau.
Tô Lam vốn không định để ý đến Hồ Mỹ Ngọc nhưng Hồ Mỹ Ngọc lại xem cô và Kiều Tâm như cái gai trong mắt, đâm vào thịt.
Hồ Mỹ Ngọc hùng hổ lao đến chất vấn: "Có phải hai người cố ý đến đây gây rối hay không?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui