Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi


Loại cảm giác tim đập nhanh này chỉ có Quan Triều Viễn có thể cho cô, Quan Khởi Kỳ cũng chưa từng cho cô cảm giác đó.

Trước đây, mối tình đầu Hoắc Lâm Khải cũng chưa từng làm trái tim cô đập kịch liệt như thế.

cảm giác tim càng ngày càng đập nhanh, Tô Lam cũng hiểu rõ tâm ý của mình.

Cô vẫn còn yêu anh, hơn nữa cô sẽ không yêu được người khác ngoài anh, chuyện này đau khổ đến nhường nào chứ?
Advertisement Yêu thì sao chứ? Cô sẽ không thể thoải mái, không thể tháo bỏ nút thắt trong trái tim của mình, cô và anh đã định trước không trở về được lúc trước.

Nhưng mà tại sao bây giờ cô lại không nỡ đẩy anh ra? Hai tay của Tô Lam đặt ở trên vai của anh, cảm giác cả người cô đều mềm mại vô lực.

Lý trí nói với cô rằng cô nên đẩy anh ra, thế nhưng theo bản năng, tay của cô cũng không làm được gì cả.


Mà thôi, bỏ đi, dù sao ở đây cũng rất tốt, nếu đẩy anh ra thì cô sẽ sợ, cho nên cô cứ để mặc cho bản thân buông thả một lần đi!
Nụ hôn này giằng co kéo dài tầm năm sáu phút như vậy, cho đến khi cô sắp bị anh làm cho hít thở không thông thì đột nhiên bốn phía bừng sáng.

Advertisement Có điện rồi!
Tại của bọn họ truyền đến một loạt tiếng hoan hô, nhưng mà dường như bọn họ lại mắt điếc tại ngữ, vẫn tiếp tục kéo dài nụ hôn này.

Cho đến khi Tô Lam mở mắt ra, bị ánh sáng rực rỡ làm chói mắt, cô mới khôi phục lý trí, dùng sức đẩy anh ra.

Quan Triều Viễn có chút vội vàng, anh không kịp chuẩn bị, vì vậy anh lui về sau một bước, thân thể cũng bị đẩy cho lảo đảo về một phía.

Tô Lam lấy tay lau đi lau lại đôi môi có chút sưng đỏ bị anh hôn ban nãy, bây giờ cô thật sự vô cùng xấu hổ!
Vừa rồi cô đã làm gì vậy? Có phải đầu óc cô bị úng nước hay không? Chẳng những cô không có ngăn cản anh mà cô còn giống như rất hưởng thụ vậy.

Nhìn dáng vẻ bối rối của Tô Lam, khóe miệng của Quan Triều Viễn cũng nhếch lên, trong ánh mắt anh mang theo một tia hy vọng, cũng mang theo sự thỏa mãn.

Nét mặt của anh càng làm cho Tô Lam giận dữ không có chỗ để phát tiết, cô trừng mắt hét
về phía anh: "Anh cười cái gì? Anh có ý gì hả?"
"Tôi." Quan Triều Viễn nhướng mày, anh vừa định giải thích.

Tô Lam vốn không muốn nghe anh nói, cô quay đầu giẫm giày cao gót rồi chạy đi.


Nhìn bóng lưng Tô Lam kéo váy chạy trốn, khóe miệng Quan Triều Viễn khẽ nhếch lên ý cười.

Tô Lam kéo váy chạy ra khỏi sân thượng, trong nội tâm cô muốn sầu não bấy nhiêu thì có bấy nhiêu sầu não.

Người ta vẫn nói rằng đàn ông thường bị sắc đẹp mê hoặc, ngay cả phụ nữ cũng không ngoại lệ.

Vừa rồi đã có chuyện gì xảy ra? Sao cô có thể khát khao như vậy chứ? Chẳng lẽ là quá lâu rồi cô không có đàn ông bên cạnh sao?
Tô Lam tự châm biếm bản thân.

Đi vào trong sảnh của buổi tiệc một lần nữa, Tô Lam không khỏi mở to hai mắt nhìn.

Trong phòng yến hội vô cùng bừa bộn, đầy đồ ăn, rượu, cái bàn và hoa tươi đều bị đổ ngã.

Mọi người đều đang sửa sang lại bản thân, thậm chí còn có cả nam và nữ bị xô đẩy dẫn tới bị thương, hiện đang được dìu ra khỏi buổi tiệc.

Sự thật đúng như lời Quan Triều Viễn đã nói, có lẽ là bởi vì tạm thời mất điện nên mới dẫn tới khung cảnh loạn như vậy.


Những người trong buổi tiệc lại nhiều, một khi có người hoảng sợ, việc giẫm đạp nhau có thể xảy ra với tỷ lệ rất cao.

Đúng lúc này, ở phía sau có một người đột nhiên vỗ vai của cô một cái!
Tô Lam quay người lại thì thấy Kiều Tâm mặc một bộ đồ màu đỏ đứng trước mặt mình.

"Cậu thế nào rồi? Cậu có bị thương hay không?" Thấy Kiều Tâm, Tô Lam vội vàng dùng ánh
mắt kiểm tra cô ấy một lượt từ đầu đến chân.

Kiều Tâm cười đắc ý, nói: "Tớ không bị gì hết, nhưng mà có người lại không có may mắn như thế!" Thấy Kiều Tầm nhìn về một phía trong phòng với ánh mắt hả hê, Tô Lam cũng quay đầu
nhìn theo ánh mắt của cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui