Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi


Một tiếng thét chói tai vang lên, có điện rồi!
Vài giây sau, khi mắt của Tô Lam đã thích ứng với ánh sáng, cô mừng rỡ nói: "Có điện rồi, có thể đi rồi!"
Mà lúc này, ánh mặt thâm sâu của Quan Triều Viễn đột nhiên trở nên hơi mơ hồ, anh có hơi thất vọng, bởi vì có điện cũng có nghĩa là cô cũng phải rời xa anh rồi.

Advertisement Tô Lam hứng khởi xoay người một cái, cô vừa muốn cất bước, thì một tiếng bộp vang lên, khắp nơi lại bắt đầu bị bao phủ với bóng tối.

Tô Lam lại càng hoảng sợ, cô lập tức hét lên một tiếng: "A, xảy ra chuyện gì vậy?"
Quan Triều Viễn lập tức lại gần đỡ lấy cô: "Cẩn thận một chút!"
Lúc này, không biết ở đầu truyền đến một loạt âm thanh kỳ là, giống như là tiếng chim hót hoặc là tiếng động vật kêu.

Tóm lại là âm thanh kia rất kỳ lạ, thậm chí còn có phần hơi giống âm thanh của bé trai trong những bộ phim truyền hình liêu trai mà cô xem khi còn bé.

Advertisement "Âm thanh gì thế?" Tô Lam nắm lấy hai tay của Quan Triều Viễn, bây giờ cô thật sự rất sợ, hình ảnh khi còn bé cô xem phim liêu trai hiện rõ mồn một trước mắt.

Vì khi còn bé, cô sợ nhất là đoạn nhạc được phát đầu phim liêu trai.

"Không biết." Cái âm thanh này rất kỳ lạ, Quan Triều Viễn cũng không biết là cái gì phát ra.


Uu...!
Sau một lúc, âm thanh lại đột nhiên kéo tới.

Tô Lam sợ tới mức cô vội vàng ôm lấy cổ của Quan Triều Viễn, giọng nói của cô vô cùng hoảng sợ: "Có phải có ma hay không?"
"Ma sao?" Lông mày Quan Triều Viễn nhíu lại một chút.

Anh là đàn ông, nên anh chưa bao giờ tin tưởng cái thứ đó, huống chi là sợ sệt.

"Tôi...! Tôi sợ!" Trong đầu Tô Lam đột nhiên hiện lên tiếng đồng hồ mà cô đã xem trong phim truyền hình liêu trai, hai tay cô lại ôm Quan Triều Viễn chặt hơn một chút.

Đôi mắt của Quan Triều Viễn nhìn quanh bốn phía trong bóng tối, sau khi xác định có thể là tiếng côn trùng hoặc là tiếng chim chóc phát ra, anh vừa muốn an ủi người trong ngực vài câu.

Thế nhưng, cảm giác được người trong ngực run rẩy, ôm thật chặt hai tay của anh, đôi mắt của anh đột nhiên lại chuyển động.

Anh nghĩ thầm: “Cho phép anh tư lợi một lần thôi, bởi vì cơ hội có thể tới gần cô như vậy thật sự không nhiều lắm, chứ đừng nói là được cô yêu thương nhung nhớ như thế này.

Mặc dù là có chút lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, thế nhưng Quan Triều Viễn không hề cảm thấy anh hèn hạ.


Sau đó, hai tay Quan Triều Viễn lại ôm chặt lấy Tô Lam, hơn nữa tay anh còn vỗ vỗ phía sau lưng của cô, nhẹ nhàng an ủi: "Đừng sợ, có tôi giúp em."
"Tại sao vẫn chưa có điện nhỉ?" Tô Lam lo lắng nhìn xung quanh.

"Chắc là có chút trục trặc, chắc chắn mất điện kiểu này sẽ không lâu đầu, em yên tâm." Quan Triều Viễn an ủi.

Xì xào...!
Lúc này, cái âm thanh kia lại truyền tới rồi.

Tô Lam sợ tới mức ôm lấy cổ của Quan Triều Viễn rồi hét lên: "Rốt cuộc là cái gì đang kêu thế?"
L
Quan Triều Viễn nhướng mày, sau đó anh quả quyết cúi đầu chặn lại cái miệng của cô!
"Ưm..." Lời nói tiếp theo của Tô Lam bị nuốt trở lại trong bụng.

Nụ hôn của anh rất nhẹ nhàng, thoáng cái não của Tô Lam đã chập mạch rồi, cô quên mất việc phản kháng, quên hết tất cả, mặc cho anh hôn cô...!
Thời gian trôi qua, nụ hôn này từ tiếng nước suối róc rách trở thành tiếng sóng biển mãnh liệt.

Khi anh cắn cố, ngọn lửa trong lòng Tổ Lam cũng dần bị thiêu đốt.

Có thể là cô đã quen thuộc với mùi vị đó, hơi thở đó đang bao phủ xung quanh cô.

Hiện tại, cô bị toàn bộ hơi thở của anh bao trùm, cô hoàn toàn không có cảm giác với những thứ xung quanh.

Tô Lam thấy rõ rằng trái tim của cô đang đập vô cùng nhanh, dường như nó muốn nhảy thẳng ra khỏi cổ họng vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui