Nói xong, Diệp Thế Vĩ cất bước muốn đi, dưới tình thế cấp bách, Tô Lam đã tiến lên cản đường của ông ta.
"Cô muốn làm gì?" Nhìn thấy Tô Lam bất lịch sự như thế, Diệp Thế Vĩ có chút tức giận.
Tô Lam lập tức cúi đầu nói: "Xin lỗi, ông Diệp, tôi thật sự bị ép đến
Advertisement mức không biết phải làm sao mới phải tới tìm ông, làm lỡ thời gian của ông chỉ mấy phút, nhưng tôi muốn nói là có ảnh hưởng không nhỏ đối với công ty phần mềm Khải Hàng do một tay ông sáng lập, có lẽ ngàn dặm bờ đê, thật sự sẽ bị hủy hoại bởi tổ kiến."
Nghe vậy, Diệp Thế Vĩ mới nghiêm nghị đánh giá Tô Lam một chút, sau đó nghiêm túc nói: "Cô gái, lời nói của cô thật sự là có chút giật gân đối với tôi, hơn nữa cô đang ép tôi nghe cô nói chuyện, mà tôi không phải là người bị bất kì ai ép buộc!”
"Ông Diệp, là tôi cầu xin ông nghe tôi nói." Tô Lam cúi đầu thành khẩn nói.
Advertisement Diệp Thế Vĩ cúi đầu suy nghĩ một chút, sau đó ông ta làm một động tác mới.
Thấy Diệp Thế Vĩ đồng ý cho mình vài phút, Tô Lam lập tức vui vẻ phấn chấn nói: "Cám ơn ông Diệp.”
Diệp Thể Vĩ đi ra cửa phụ trong hành lang, đi tới một sân thượng ngoài trời.
Gió mùa hè kéo nhẹ đến, tất cả ánh đèn rực rỡ của nửa thành phố đều có thể được ngắm nhìn ở đây.
Dưới ánh đèn mờ nhạt Diệp Thế Vĩ nhìn Tô Lam nói: "Nói đi, tôi chỉ có thể cho cô ba phút, vợ tôi đang chờ tôi.”
Nghe vậy, Tô Lam nhíu mày.
Cô nghĩ thầm: Bây giờ Diệp Thế Vĩ này là nâng Hồ Tinh trong lòng bàn tay, lời mình nói ông ta có thể tin được sao?
Mặc kệ ông ta tin hay không, mình chỉ có ba phút, cho nên cô cũng phải còn nước còn tát.
Sau đó, Tô Lam nhìn Diệp Thế Vĩ nói: "Ông Diệp, phần mềm Khải Hàng có một bản thảo dự toán giao cho Khải Hàng chúng tôi làm.”
"Chuyện này tôi biết, là vợ tôi phụ trách." Diệp Thế Vĩ gật đầu nói.
Tô Lam gật đầu: "Đúng vậy, bản thảo dự toán này Khải Hàng chúng tôi thay đổi vài lần, đã làm không dưới mười lần, nhưng vẫn không được vợ ông thông qua."
Nghe vậy, Diệp Thế Vĩ nhíu mày: "Thực lực của Khải Hàng các người trong ngành tôi biết, làm mười lần đều không thông qua, không có đạo lý." "Bất kỳ kế toán nào của Khải Hàng chúng tôi cũng không thành vấn đề, vấn đề nằm
việc vợ ông vẫn không hài lòng." Tô Lam đi vòng quanh một vòng trước, dù sao nói thẳng vợ ông muốn cuỗm tiền thông qua hạng mục, đoán rằng cho dù ai cũng sẽ không nghe tiếp.
Nghe vậy, Diệp Thế Vĩ sảng khoái cười ha ha: "Vợ tôi vừa mới làm nghề này không lâu, không có kinh nghiệm gì, hơn nữa có thể bà ấy cũng sợ làm không tốt, như vậy đi, khi về tôi sẽ nói cho vợ tôi biết, để bà ấy gần như thông qua bản thảo dự toán của mọi người làm, cô gái, đừng lo lắng, chắc chắn sẽ không làm khó có trước mặt cấp trên của cô.”
Cuối cùng Diệp Thế Vĩ còn biểu hiện rất hiền lành, giọng điệu nói chuyện với Tô Lam cũng bình dị gần gũi.
Trong lòng Tô Lam suy nghĩ một chút, nếu hôm nay cô không gặp Hồ Tinh, không biết vợ mới của Diệp Thế Vĩ chính là Hồ Tinh, có lẽ cô sẽ dừng lại ở đó, dù sao nếu Diệp Thế Vĩ hỏi, có lẽ vợ mới của ông ta sẽ không để lộ ý đồ, sẽ không làm khó cô.
Nhưng Hồ Tinh này thật sự quá đáng ghét, trèo lên được ông già giàu có này, lập tức một phát đá văng Tô Mạnh Cương, Tô Mạnh Cương lại dây dưa với mẹ mình, giờ Hồ Tinh muốn kiếm chác thêm, không dễ dàng như vậy, cô không thể để cho bà ta thực hiện được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...