Sau đó, Tô Lam ngẩng đầu ưỡn ngực, trong lòng nghĩ: Các cô gái ở đây có ai là không hở hang một tí thịt, cũng không phải có mình cô thôi đâu, sợ gì chứ? Thêm nữa bây giờ cô không có người đàn ông nào quản được, nếu là trước đây thì cô ăn mặc như vậy chắc chắn sẽ khiến Quan Triều Viễn lôi cổ cô về nhà.
Đáng chết, sao đột nhiên cô lại nghĩ đến Quan Triều Viễn vậy? Từ trong đáy lòng mình Tô Lam khuyên nhủ bản thân, đừng nhớ về người đó nữa!
Advertisement “Diệp Thế Vĩ kia có đến chưa nhỉ?” Ánh mắt của Tô Lam vội vàng xuyên qua đám người.
Diệp Thế Vĩ chính là tên ông chủ của công ty phần mềm Khải Hàng, vừa rồi trên xe taxi, Tô Lam và Kiều Tâm đã nhìn ảnh của ông ta trong điện thoại cả đường đi, ghi nhớ dáng vẻ và đặc điểm của ông ta lại, lúc đầu cô nhìn Quan Triều Viễn cũng không được nghiêm túc như vậy.
Đáng chết, tại sao mình lại nhớ đến tên khốn đó nữa rồi? Trong lòng Tô Lam thầm mắng của một câu.
“Có lẽ là chưa, tớ chưa thấy ông già đầu hói nào cả!” Kiều Tâm cũng tìm kiếm bốn phía.
Advertisement Ông chủ công ty phần mềm Khải Hàng là nơi trung ương hỗ trợ hết hói đầu, thật ra đặc điểm này là một điểm rất dễ nhận dạng, trong đám người có thể nói là học trong bầy gà.
Lúc này, ánh mắt của Tô Lam đang xuyên qua trong đám người, không tìm thấy ông già hói đầu kia, nhưng lại nhìn thấy một gương mặt lạnh lùng trong đám người.
Lúc nhìn thấy Quan Triều Viễn, trái tim Tô Lam rơi lộp bộp xuống!
Tại sao anh lại ở đây? Vậy cũng quá trùng hợp rồi?
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng cảm thấy hợp lý, dù gì đi nữa quy mô và cấp bậc bữa tiệc từ thiện lần này ở Giang Châu rất lớn, nghe nói dường như những người có máu mặt ở Giang Châu đều đến cả, nếu đã như vậy, dĩ nhiên không thể thiếu một người như Quan Triều Viễn rồi.
Quan Triều Viễn đứng trong đám đông, dường như đang thảo luận gì đó với vài người đàn ông khác, trong tay đang cầm một ly rượu vang, sắc mặt lạnh lùng, khuôn mặt thon gầy, giữa chân mày thoáng qua một nét u buồn.
Đứng từ xa nhìn về anh, không biết tại sao trong lòng Tô Lam lại rất chua xót.
Bởi vì anh gầy hơn nhiều so với trước kia, dường như con người anh cũng trở nên lạnh lùng hơn trước.
Nói thật lòng, mấy tháng không gặp, đột nhiên lại gặp nhau ở đây, trong lòng Tô Lam lại rung động thêm chút, nhưng cô cũng biết, cô và anh tuyệt đối không thể nào nữa rồi.
Chính vào ngay lúc này, dường như Quan Triều Viễn phát hiện ra mình, một đôi mắt sắc bén đã chạm phải ánh mắt của Tô Lam trong không trung.
Đôi mắt của Tô Lam như thể bị nhói lên một hồi, cô nhanh chóng rũ mắt xuống, tránh ánh mắt của anh đi.
Ngay lập tức, Tô Lam hơi không biết phải làm sao, cô đưa tay vén tóc bên tai lên, đôi tay không biết đặt ở đâu mới phải.
Thật ra, kể từ lúc Tô Lam và Kiều Tâm bước chân vào sảnh bữa tiệc, Quan Triều Viễn đã phát hiện ra cô.
Trang phục của cô ngày hôm nay khiến anh nộ khí xung thiên, cho nên gương mặt cứ giữ mãi trạng thái cứng đờ.
Ánh mắt anh nhìn rất lâu trên những đường cong đẹp đẽ của cô, sau đó ánh mắt ấy lại càng chú ý hơn vào đôi mắt của những người đàn ông rơi trên người của Tô Lam, giây phút đó, ánh mắt của anh đã lạnh như băng nghìn năm, nếu như ánh mắt cũng có thể giết người, vậy thì những người đàn ông kia đã chết mấy lần rồi.
Chính vào lúc này, tay của Tô Lam bị Kiều Tâm chạm vào một cái.
“Tô Lam, ông già đầu hói đến rồi!” Kiều Tâm đè nén giọng mình xuống la lên.
Nghe thấy lời này, Tô Lam vui mừng không ngớt, sau đó ánh mắt lại phóng về phía cửa ra vào sảnh bữa tiệc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...