Tô Lam biết cuối tuần này cô chắc chắc sẽ bận nên muốn gọi điện cho Quan Triều Viễn nói anh cuối tuần này đừng đưa Quan Minh An tới, hơn nữa nhờ chị Hồng chăm sóc Xuân Xuân hai ngày.
Vừa bấm số, Tô Lam lại vội vàng cúp máy, nhìn màn hình điện thoại suy nghĩ một chút, mới chuyển sang gửi tin nhắn cho anh.
Trong mấy tháng này, cô không chỉ không gặp Quan Triều Viễn một lần nào, thậm chí còn không nói chuyện điện thoại với nhau.
Ngẫu nhiên có chuyện liên quan đến Quan Triều Viễn và Xuân Xuân, họ cũng chỉ gửi tin nhắn cho nhau, hơn nữa thời gian gửi tin nhắn cũng không thường xuyên, mấy tháng nay có lẽ cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Advertisement “Cuối tuần này tôi phải tăng ca, làm phiền anh nhờ chị Hồng chăm sóc Xuân Xuân trong hai ngày, cuối tuần này Quan Minh An cũng không cần phải đến, cảm ơn.”
Nhìn thấy tin nhắn Tô Lam gửi tới, Quan Triều Viễn hơi chần chờ một chút, sau đó gửi hai chữ: “Được thôi.”
“Ba ơi, khi nào thì đưa con và em gái đi tìm mẹ?” Minh An ngồi bên cạnh Quan Triều Viễn, lay lay cánh tay anh.
Hôm nay là thứ sáu, cho nên Quan Triều Viễn sẽ tam làm về sớm để ở cùng con trai, dù gì thì hai ngày cuối tuần Tô Lam đều sẽ tự mình chăm sóc cho Minh An và Xuân Xuân, cho nên hai ngày này anh không gặp được con trai và con gái, bình thường anh đều sẽ về sớm hai tiếng để chơi với con một lúc.
Advertisement Nghe được câu hỏi của Minh An, Quan Triều Viễn nhìn cậu bé, cười nói: “Cuối tuần này mẹ con phải tăng ca, cho nên con và em gái không được làm phiền me."
Nghe vậy, vẻ mặt Minh An thất vọng: “Vậy sao? Thế thì cuối tuần này con không gặp được mẹ.”
Nhìn thấy biểu cảm thất vọng của con trai, trái tim Quan Triều Viễn cũng mềm ra, duỗi tay xoa đầu cậu bé nói: “Nếu như có ngày nào mẹ con không bận, có thể để chú Lâm dẫn con đi gặp mẹ”.
Nghe được câu này, trong mắt Minh An hiện lên một tia sáng rỡ, nhưng rất nhanh tia sáng đó lại biến mất, cậu bé bĩu môi giận dữ nói: “Mẹ gần đây rất khó khăn, có lẽ mẹ sẽ bận trong một thời gian, cho nên không có thời gian gặp Minh An và em gái đâu.”
Nghe vậy, Quan Triều Viễn nhíu mày: “Mẹ con gặp chuyện gì khó khăn?” Lúc này, Minh An ngửa đầu nhìn trần nhà, ngón tay đưa vào trong miệng, cố gắng suy nghĩ một chút, mới lấp lửng trả lời: “Hình như cấp trên của mẹ kêu mẹ làm công việc gì đó, sau đó công việc này rất khó, mẹ gặp khó khăn cho nên mẹ rất lo lắng.”
Nghe đến đây, Quan Triều Viễn mới thở phào nhẹ nhõm, anh còn tưởng Tô Lam gặp phải khó khăn gì, thì ra là gặp khó khăn trên công việc, trong công việc gặp phải những ca khó là chuyện rất bình thường.
Nhưng sau đó Minh An lại chèn thêm một câu: “Con nhìn lén thấy trong túi mẹ có giấu một con dao!”
Minh An còn không quên dùng tay diễn tả.
Quan Triều Viễn nghe được lời này, ánh mắt không khỏi buồn bã, sau đó lo lắng nắm lấy tay Minh An hỏi: “Con nói cái gì? Mẹ con giấu trong túi một con dao?"
Minh An gật đầu đáng yêu, còn giải thích: “Đúng vậy, là một cây dao gọt hoa quả, loại rất lớn ấy.”
Vừa nghe dao gọt hoa quả, trái tim Quan Triều Viễn lại chùng xuống: “Mẹ con muốn đến công ty gọt táo ăn sao?”
“Không phải! Mẹ con muốn đề phòng biến thái.” Sau đó Minh An lớn tiếng trả lời.
Nghe được lời này, sắc mặt Quan Triều Viễn cũng thay đổi.
“Minh An, con nói chi tiết cho ba biết, rốt cuộc mẹ con đề phòng biến thái gì?” Lúc này Quan Triều Viễn rất nghiêm túc hỏi Minh An.
Minh An nhìn sắc mặt Quan Triều Viễn hơi thay đổi, có chút sợ hãi nói: “Ba ơi, sau ba lại nghiêm túc như vậy? Minh An sợ lắm.”
Đôi mắt to tròn của Minh An chớp chớp, sau đó chui vào trong lòng ngực của Quan Triều Viễn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...