Đảo mắt đã đến thứ hai, Tô Lam vùi đầu làm dự toán với Công ty phần mềm Khải Hàng.
Trong khoảng thời gian này, Lam Dịch Bân đương nhiên tìm mọi cơ hội để tiếp cận Tô Lam, nhưng Tô Lam không cho anh ta cơ hội, sáng đi làm từ sớm, tan làm thì đi dạo cùng đồng nghiệp, vì vậy Lam Dịch Bân không có bất kỳ cơ hội nào để xơ múi.
Advertisement Mãi cho đến chiều thứ sáu, Tô Lam cuối cùng giao bản dự toán đã hoàn thành cho Tôn Ngọc Như.
Tôn Ngọc Như nhìn thấy dự toán trong tay Tô Lam, nhíu mày nói: "Mới đó mà đã xong rồi?"
"Ừ." Tô Lam gật đầu.
Thật ra chỉ có bản thân cô mới biết mấy đêm nay cô dỗ Xuân Xuân ngủ rồi làm thêm đến hai
Advertisement ba giờ sáng, đúng là năm tháng không tha một ai, sau một tuần, quầng thâm mắt của cô lộ rõ.
Sau đó, Tôn Ngọc Như cười nói: "Tôi sẽ lập tức liên lạc với người phụ trách của Khải Hàng, bảo anh ta qua đây xem bản dự toán của cô, cô ra ngoài đợi tin tức đi."
"Được." Nghe vậy, Tô Lam gật đầu rồi đi ra khỏi phòng làm việc của Tôn Ngọc Như.
Cuối cùng cũng làm xong dự toán, mặc dù biết người phụ trách của Khải Hàng kiểu gì cũng vặn lại nhưng ít nhất Tô Lam cũng đã làm những gì nên làm, về phần kết quả ra sao chỉ có thể nghe theo ý trời.
Cô đến phòng trà làm một ly cà phê cho phấn chấn tinh thần, vừa cúi đầu nhấp một ngụm thì một bóng người mặc áo sơ mi trắng bước vào.
Nhìn thấy Lam Dịch Bân, Tô Lam khẽ nhíu mày.
"Cô bảo năm đến ba ngày sẽ báo tin cho tôi? Đã một tuần trôi qua, rốt cuộc cô nghĩ thế nào?" Đôi mắt Lam Dịch Bân nhìn về phía cửa, giọng nói đè thấp, giọng điệu rất sốt sắng.
Tô Lam lúc này mới nghĩ thầm: Cô đã cố hết sức hoàn thành dự toán, đối với những thứ mờ ám mà người sử dụng lao động mong muốn, cô tự nhiên sẽ không làm chuyện phạm pháp để được lên làm nhân viên chính thức, hơn nữa đối với cái người khiến người ta chán ghét như Lam Dịch Bân, cô càng không muốn dây dưa gì đến.
Sao anh ta cứ dính với cô làm gì, cứ nhìn thấy anh ta là cô phát ngán.
Vì vậy, một giây tiếp theo, Tô Lam nói với Lam Dịch Bân từng chữ một: "Tôi đã suy nghĩ kỹ rồi."
"Ý của cô là...!cô đồng ý ở bên tôi?" Lam Dịch Bân nghe Tô Lam nói đã suy nghĩ kỹ, vui sướng đến mức khoa chân múa tay, nhìn Tô Lam từ trên xuống dưới, trong lòng không nhịn được mà nuốt nước miếng.
Nhìn thấy bộ dạng háo sắc của Lam Dịch Bân, Tô Lam lùi lại một bước, không để cho anh ta ăn đậu hũ trong lúc cô không đề phòng.
Sau đó, cô cười giễu cợt: "Quyết định của tôi là cho dù tất cả đàn ông trên thế giới này chết hết, tôi cũng sẽ không ở bên anh!"
Nghe vậy, nụ cười trên mặt Lam Dịch Bân đông cứng lại!
Đến khi phản ứng lại, Lam Dịch Ban chỉ vào mũi Tô Lam mắng: "Con đàn bà hôi hám, đùa bỡn ông đây hả?"
"Là anh tâm địa bất chính, không trách được người khác đùa bỡn anh!" Tô Lam lạnh lùng nói, sau đó xoay người định rời đi.
Con ngươi Lam Dịnh Bản ánh lên vẻ giảo hoạt, khẽ động một cái, sau đó anh ta tiến lên đuổi kịp Tô Lam, hất đổ tách cà phê trong tay cô.
Choang!
Chiếc tách sử ngay lập tức rơi xuống nền gạch cứng, vỡ thành chúc mảnh, chất lỏng màu nâu bắn tung tóe khắp nơi khiến người ta nhìn vào mà buồn nôn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...