Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Sau khi chị Hồng đi, Tô Lam ôm Xuân Xuân vào lòng hôn lấy hôn để.
Xuân Xuân đã không nhìn thấy Tô Lam mấy ngày rồi nên cũng thân thiết vô cùng.
Cô bé thò đôi bàn tay mập mạp nhỏ bé lên vuốt ve khuôn mặt Tô Lam.
Tô Lam rất muốn tìm thằng nhóc kia, bèn bể cô bé lên đùi mình rồi cười hỏi: "Xuân Xuân có nhớ mẹ không?"
"Nhớ." Bây giờ Xuân Xuân chỉ mới nói được một chữ.
Nhưng dù là vậy thì Tô Lam cũng đã rất vui vẻ rồi.
Advertisement "Mẹ làm cơm chiên trứng cho con này, để mẹ đút con ăn nhé?" Tô Lam cười hỏi.
Lúc này Xuân Xuân bàn đút ngón tay vào miệng, chảy nước miếng nhìn cơm chiên trứng trên bàn.
"Xem ra Xuân Xuân rất đói bụng.
Để mẹ đút Xuân Xuân ăn cơm." Tô Lam múc một thìa cơm đút vào cái miệng nhỏ của Xuân Xuân.
Thấy cô bé ăn rất ngon miệng, Tô Lam mới nở một nụ cười vui mừng.
Mãi đến khi tắm rửa sạch sẽ rồi dỗ Xuân Xuân ngủ xong, Tô Lam mới mệt mỏi nằm xuống trên gối.
Đến lúc rảnh rỗi cô mới lại nhớ tới đôi mắt đau đớn của Quan Triều Viễn lúc nãy.
Advertisement Chẳng qua không bao lâu sau cô cũng chìm vào giấc ngủ.
Bởi vì hôm nay cô thật sự rất mệt mỏi.
Đối với một người còn đang chật vật với cơm áo gạo tiền như cô thì nói chuyện tình cảm quả thật rất xa xỉ.
Sáng sớm hôm sau, Quan Triều Viễn cũng không nuốt lời, từ sáng đã cho xe đến đem Xuân Xuân đi.
Sau khi Xuân Xuân đi rồi, Tô Lam lập tức cảm thấy thoải mái.
Nhưng cô vẫn không thể thả lỏng được, bèn vội vàng in một bản sơ yếu lý lịch cá nhân ra rồi xuống phố tìm việc làm.
Sau khi nộp hồ sơ vào mấy chỗ, Tô Lam liền mua chút hoa quả và đồ ăn về nhà mẹ đẻ mình.
Đã mấy tháng rồi không trở về, cô rất nhớ mẹ.
Lúc về cô sẽ thuận mồm nói mấy lời hay vậy, hy vọng mẹ sẽ không tức giận.
Leng keng...!Leng keng...!
Chuông cửa vang lên hai tiếng đã có người mở ra từ bên trong.
Cửa vừa mở ra, Tô Lam đang tay xách nách mang cười rộ lên gọi: "Mẹ..."
Nhưng lúc nhìn rõ người ra mở cửa, Tô Lam nhíu mày.
Mà người ra mở cửa nhìn thấy Tô Lam cũng rất ngạc nhiên.
"Lam Lam về rồi à?" Chốc lát sau, người ra mở cửa mới cười nói.
Tô Lam không khỏi trừng mắt liếc người kia một cái rồi hỏi: "Sao ông lại ở nhà chúng tôi?"
"Ơ kìa đứa nhỏ này, con nói gì vậy? Đây là nhà chúng ta mà?" Nghe vậy, người kia cũng không khỏi nâng cao tông giọng lên.
Tô Lam cười lạnh lùng: "Nhà của ông à? Ông đã hai mươi năm không về, đây còn là nhà của ông nữa sao?"
"Dù sao thì tao cũng là ba mày.
Mày còn dám hỗn láo à, có tin tạo dạy dỗ mày không?" Tô Mạnh Cường hung hăng nói.
Nghe vậy, giọng điệu của Tô Lam tràn ngập sự khinh thường: "Hai mươi năm qua ông đều tự xưng là ba của người khác cơ mà, sao nào? Có phải bây giờ bị người ta ruồng bỏ nên mới chạy về đây không?"
Mặc dù Tô Lam không biết vì sao Tô Mạnh Cương lại đột nhiên xuất hiện trong nhà mình, nhưng nhìn dáng vẻ quần đùi áo phông và dép lê trên người ông ta thì có thể nhìn ra là ông ta chỉ muốn ở tạm nơi này thôi.
Thế nên cô rất tức giận.
"Mày nói bậy bạ gì đó? Nếu cứ hỗn xược nữa xem tao có vả chết mày khong?" Lời của Tô Lam ngay lập tức chọc giận Tô Mạnh Cương.
Nhưng bây giờ Tô Lam chẳng thèm quan tâm đến ông ta nữa.
Cô đẩy ông ta sang một bên rồi trực tiếp đi vào nhà gọi: "Mẹ tôi đâu?"
Lúc này, nghe thấy tiếng cãi nhau ngoài cửa, Sở Thanh niên còn mặc tạp dề trên người vội vàng chạy từ trong bếp ra.
Nhìn thấy Tô Lam, mặt Sở Thanh Diên hơi xấu hổ, ngại ngùng nói: "Lam Lam về rồi đấy à?"
"Mẹ, sao ông ta lại ở đây?" Tô Lam chỉ tay vào Tô Mạnh Cương rồi chất vấn.
"Ông ta..." Sở Thanh niên không dám nhìn vào mắt Tô Lam, chỉ cúi đầu không biết nên nói thế nào.
Thấy dáng vẻ mẹ không dám đối mặt với mình, Tô Lam cũng đoán được là chuyện gì xảy ra.
Giọng điệu của cô trở nên vô cùng kích động: "Mẹ, mẹ đang nghĩ gì trong đầu vậy? Ông ta đã như vậy mà mẹ vẫn cho ông ta vào nhà sao?" "Sao chị lại nói chuyện với mẹ như thế?" Lúc này, một giọng nữ truyền tới từ phía sau lưng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...