Dường như Tô Lam nghe thấy bên tai có tiếng người đang không ngừng gọi cô, nhưng cũng chỉ vài giây, sau đó cô không nghe thấy gì nữa…
Trong lúc ngất đi, Tô Lam nghe thấy có người nói chuyện bên tai cô, nhưng mà mí mắt của cô thật sự rất nặng, muốn tỉnh lại mà không mở được mắt, cuộc đối thoại giữa hai người lại truyền vào tai cô.
“Bác sĩ, tình hình vợ tôi thế nào?” Giọng nói lo lắng của Quan Triều Viễn vang lên.
“Anh Quan, chúng tôi đã tiến hành kiểm tra tổng thể cho người bệnh, hiện tại thể trạng của người bệnh được coi là bình thường.
Bởi vì vất vả quá độ dẫn đến ngất xỉu, dù sao người bệnh cũng đang mang thai, về sau phải tránh mệt nhọc quá độ.” Đây là giọng nói của bác sĩ nam.
“Đứa nhỏ thế nào?” Quan Triều Viễn lại hỏi.
“Hiện tại mọi thứ của thai nhi đều bình thường, tuy nhiên người bệnh cần nằm trên giường một tuần, uống một chút thuốc giữ thai.” Bác sĩ trả lời.
“Ông xác định một lớn một nhỏ đều không có vấn đề gì sao?” Giọng nói của Quan Triều Viễn mang theo sự nghi ngờ.
Bác sĩ cười ha ha, trêu đùa: “Anh Quan, bác sĩ không phải thần tiên, trên thế giới này không có một vị bác sĩ nào có thể cam đoan với anh.”
“Thật xin lỗi, vừa rồi tôi sốt ruột quả.”
“Không sao, tâm trạng của anh tôi có thể hiểu.” Bác sĩ mỉm cười, xoay người rời khỏi.
Lúc này, rốt cuộc Tô Lam cũng chầm chậm mở mí mắt.
Hiện tại ánh mắt lo lắng của Quan Triều Viễn đã bị cô nhìn thấy, đầu tóc của anh có chút lộn xộn.
Chẳng những không thắt cà vạt, thậm chí ngay cả chiếc áo sơ mi trên người cũng tháo ra vài cúc áo, hoàn toàn khác so với hình tượng trước kia.
Nhìn thấy sự lo lắng trong mắt anh, khóe miệng Tô Lam hiện lên một nụ cười mỉm, không phải anh cũng quan tâm tới cô đấy chứ?
“Mợ chủ, cô tỉnh rồi?” Lúc này, Ngải Liên đứng ở bên giường bỗng nhiên phát hiện Tô Lam đã tỉnh, vui vẻ gọi.
Bất chợt nghe được giọng nói của Ngải Liên, Quan Triều Viễn cất bước đi đến giường bệnh, đôi mắt sâu thẳm đánh giá Tô Lam vừa mới tỉnh dậy.
Tô Lam cũng nở một nụ cười với anh, dù sao đoạn hội thoại giữa anh và bác sĩ vừa rồi, cô cũng có thể cảm nhận được anh quan tâm cô.
Nhưng mà, sau đó gương mặt Quan Triều Viễn lập tức nổi giận, ngẩng mặt trách móc Tô Lam: “Cô đã lớn thể rồi, làm sao lại không biết chừng mực như thế? Hiện tại cô có biết mình đang mang thai không? Những thứ hư hỏng trong ngôi nhà khi nào dọn chả được? Nhất định phải để bản thân mệt mỏi mấy ngày liền mới chịu à? May mắn hai công nhân giao hàng có lòng tốt, đã nhanh chóng đưa cô đến bệnh viện, cũng tìm thấy số của tôi từ điện thoại của cô, nếu không có có biết hậu quả có thể không tưởng tượng được chứ?”
“Hiểu rồi.” Giọng nói của Tô Lam rất nhỏ.
Đối với sự trách móc của Quan Triều Viễn, Tô La biết sai cúi thấp đầu, dù sao chuyện này cũng là trách nhiệm của cô, cô nghĩ có thể dọn dẹp nhà cửa trước khi anh về.
Ai biết hiện tại thân thể của mình thật sự không chịu được, bận rộn ba ngày thôi, thế nhưng lại ngất xỉu.
Quan Triều Viễn cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ trên cổ tay, sau đó ngẩng đầu nói: “Lát nữa tôi còn có một cuộc họp quan trọng, để Ngải Liên ở lại đây chăm sóc cô, tôi đi trước.”
Anh vừa nói phải đi, bỗng nhiên Tô Lam ngồi dậy, nhanh tay kéo lấy cánh tay anh, nóng lòng nói: “Anh có nói cho mẹ tôi biết không?”
Mẹ của cô rất nhát gan, không chịu nổi chuyện này, nếu biết cô nằm viện, còn không biết sẽ thành bộ dạng gì.
Quan Triều Viễn nhìn cô chăm chú, sau đó trả lời: “Cô đã không có gì nghiêm trọng, không nên để mẹ cô lo lắng, cho nên tôi không có báo cho bà ấy.”
Nghe nói như thế, Tô Lam thở phào nhẹ nhõm nói: “Vậy là tốt rồi, mẹ tôi mà biết, nhất định sẽ mắng chết tôi.”
“Tôi thấy nên để cho bà ấy đến mắng cô.” Mặt Quan Triều Viễn không chút thay đổi nói.
“Anh cũng đừng đuổi đánh mạnh mẽ thế chứ?” Ánh mắt Tô Lam hiện lên sự cầu xin.
Hiện giờ cô thấy Quan Triều Viễn liếc mắt nhìn cô thật sâu, tuy rằng trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng có vẻ đôi mắt sâu thẳm kia vô cùng quan tâm, sự quan tâm này khiến cho cô nhảy cẫng lên.
“Cô có thể buông ra không?” Ngay sau đó, Quan Triều Viễn nói một cách lạnh lùng.
Nghe vậy, Tô Lam mới ý thức được tay của cô còn túm cánh tay anh, nhìn Ngải Liên còn đứng bên giường, mặt đỏ lên, nhanh chóng thu tay lại.
Sau đó hạ mí mắt, có chút không dám nhìn Quan Triều Viễn, trong lòng lại trách móc bản thân: Mình đang làm gì vậy? Vài ngày không gặp, cũng không cần phải vậy chứ?
“Tôi đi đây.” Nhìn người bệnh trên giường rồi nói một tiếng, anh xoay người rời đi.
Dường như Tô Lam nghe thấy bên tai có tiếng người đang không ngừng gọi cô, nhưng cũng chỉ vài giây, sau đó cô không nghe thấy gì nữa…
Trong lúc ngất đi, Tô Lam nghe thấy có người nói chuyện bên tai cô, nhưng mà mí mắt của cô thật sự rất nặng, muốn tỉnh lại mà không mở được mắt, cuộc đối thoại giữa hai người lại truyền vào tai cô.
“Bác sĩ, tình hình vợ tôi thế nào?” Giọng nói lo lắng của Quan Triều Viễn vang lên.
“Anh Quan, chúng tôi đã tiến hành kiểm tra tổng thể cho người bệnh, hiện tại thể trạng của người bệnh được coi là bình thường.
Bởi vì vất vả quá độ dẫn đến ngất xỉu, dù sao người bệnh cũng đang mang thai, về sau phải tránh mệt nhọc quá độ.” Đây là giọng nói của bác sĩ nam.
“Đứa nhỏ thế nào?” Quan Triều Viễn lại hỏi.
“Hiện tại mọi thứ của thai nhi đều bình thường, tuy nhiên người bệnh cần nằm trên giường một tuần, uống một chút thuốc giữ thai.” Bác sĩ trả lời.
“Ông xác định một lớn một nhỏ đều không có vấn đề gì sao?” Giọng nói của Quan Triều Viễn mang theo sự nghi ngờ.
Bác sĩ cười ha ha, trêu đùa: “Anh Quan, bác sĩ không phải thần tiên, trên thế giới này không có một vị bác sĩ nào có thể cam đoan với anh.”
“Thật xin lỗi, vừa rồi tôi sốt ruột quả.”
“Không sao, tâm trạng của anh tôi có thể hiểu.” Bác sĩ mỉm cười, xoay người rời khỏi.
Lúc này, rốt cuộc Tô Lam cũng chầm chậm mở mí mắt.
Hiện tại ánh mắt lo lắng của Quan Triều Viễn đã bị cô nhìn thấy, đầu tóc của anh có chút lộn xộn.
Chẳng những không thắt cà vạt, thậm chí ngay cả chiếc áo sơ mi trên người cũng tháo ra vài cúc áo, hoàn toàn khác so với hình tượng trước kia.
Nhìn thấy sự lo lắng trong mắt anh, khóe miệng Tô Lam hiện lên một nụ cười mỉm, không phải anh cũng quan tâm tới cô đấy chứ?
“Mợ chủ, cô tỉnh rồi?” Lúc này, Ngải Liên đứng ở bên giường bỗng nhiên phát hiện Tô Lam đã tỉnh, vui vẻ gọi.
Bất chợt nghe được giọng nói của Ngải Liên, Quan Triều Viễn cất bước đi đến giường bệnh, đôi mắt sâu thẳm đánh giá Tô Lam vừa mới tỉnh dậy.
Tô Lam cũng nở một nụ cười với anh, dù sao đoạn hội thoại giữa anh và bác sĩ vừa rồi, cô cũng có thể cảm nhận được anh quan tâm cô.
Nhưng mà, sau đó gương mặt Quan Triều Viễn lập tức nổi giận, ngẩng mặt trách móc Tô Lam: “Cô đã lớn thể rồi, làm sao lại không biết chừng mực như thế? Hiện tại cô có biết mình đang mang thai không? Những thứ hư hỏng trong ngôi nhà khi nào dọn chả được? Nhất định phải để bản thân mệt mỏi mấy ngày liền mới chịu à? May mắn hai công nhân giao hàng có lòng tốt, đã nhanh chóng đưa cô đến bệnh viện, cũng tìm thấy số của tôi từ điện thoại của cô, nếu không có có biết hậu quả có thể không tưởng tượng được chứ?”
“Hiểu rồi.” Giọng nói của Tô Lam rất nhỏ.
Đối với sự trách móc của Quan Triều Viễn, Tô La biết sai cúi thấp đầu, dù sao chuyện này cũng là trách nhiệm của cô, cô nghĩ có thể dọn dẹp nhà cửa trước khi anh về.
Ai biết hiện tại thân thể của mình thật sự không chịu được, bận rộn ba ngày thôi, thế nhưng lại ngất xỉu.
Quan Triều Viễn cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ trên cổ tay, sau đó ngẩng đầu nói: “Lát nữa tôi còn có một cuộc họp quan trọng, để Ngải Liên ở lại đây chăm sóc cô, tôi đi trước.”
Anh vừa nói phải đi, bỗng nhiên Tô Lam ngồi dậy, nhanh tay kéo lấy cánh tay anh, nóng lòng nói: “Anh có nói cho mẹ tôi biết không?”
Mẹ của cô rất nhát gan, không chịu nổi chuyện này, nếu biết cô nằm viện, còn không biết sẽ thành bộ dạng gì.
Quan Triều Viễn nhìn cô chăm chú, sau đó trả lời: “Cô đã không có gì nghiêm trọng, không nên để mẹ cô lo lắng, cho nên tôi không có báo cho bà ấy.”
Nghe nói như thế, Tô Lam thở phào nhẹ nhõm nói: “Vậy là tốt rồi, mẹ tôi mà biết, nhất định sẽ mắng chết tôi.”
“Tôi thấy nên để cho bà ấy đến mắng cô.” Mặt Quan Triều Viễn không chút thay đổi nói.
“Anh cũng đừng đuổi đánh mạnh mẽ thế chứ?” Ánh mắt Tô Lam hiện lên sự cầu xin.
Hiện giờ cô thấy Quan Triều Viễn liếc mắt nhìn cô thật sâu, tuy rằng trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng có vẻ đôi mắt sâu thẳm kia vô cùng quan tâm, sự quan tâm này khiến cho cô nhảy cẫng lên.
“Cô có thể buông ra không?” Ngay sau đó, Quan Triều Viễn nói một cách lạnh lùng.
Nghe vậy, Tô Lam mới ý thức được tay của cô còn túm cánh tay anh, nhìn Ngải Liên còn đứng bên giường, mặt đỏ lên, nhanh chóng thu tay lại.
Sau đó hạ mí mắt, có chút không dám nhìn Quan Triều Viễn, trong lòng lại trách móc bản thân: Mình đang làm gì vậy? Vài ngày không gặp, cũng không cần phải vậy chứ?
“Tôi đi đây.” Nhìn người bệnh trên giường rồi nói một tiếng, anh xoay người rời đi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...