Hết buổi sáng, Tô Lam thực sự cũng sứt đầu mẻ trán rồi, thấy dáng vẻ khó nhọc của Xuân Xuân cô cũng thấy xót xa nhưng rồi lại tự cổ vũ chính mình: "Tuyệt đối không được cho con bé bú nữa, nếu không lần cai sữa tới sẽ càng khó khăn hơn!"
Mãi đến tận tối, Kiều Tâm mới tan làm, Tô Lam cũng thấy được cứu tinh.
Advertisement Thấy Xuân Xuân nằm lì trên số pha tóm chặt vạt áo Tô Lam không buồng, Kiều Tâm không khỏi cau mày: "Cậu thực sự cho con bé cai sữa à?"
"Đã một năm ba tháng rồi, sao còn có thể bú sữa mẹ nữa?" Tô Lam nôn nóng đáp.
"Bú thì cứ bú thôi, cậu cứ nhiễu sự, người ta còn bú đến tận hai tuổi nữa kìa.
Đúng không nhỉ Xuân Xuân?" Kiều Tâm cúi xuống bế Xuân Xuân lên nhưng dù cô ấy có dỗ dành thế nào thì Xuân Xuân vẫn cứ gào khóc ầmĩ.
Kiều Tâm bế Xuân Xuân đi qua đi lại tỏng phòng nửa tiếng, mặc dù tiếng khóc của Xuân Xuân đã nhỏ đi nhưng vẫn chưa dứt hẳn, hơn nữa còn chẳng có ý định nhượng bộ cứ gọi luôn môm: "Mę oi, mę oi..."
Advertisement "Sao mà đứa nhỏ này cứng đầu quá vậy? Tớ thấy giống y hệt cậu luôn!" Kiều Tầm nhìn Xuân Xuân trong ngực nói.
"Cái tốt không học, lại học cái xấu." Tô Lam bất lực lắc đầu.
"À phải, cậu có tiêm mũi dứt sữa không đấy? Cậu như vậy không ổn đầu, sẽ viêm tuyến sữa."
Tô Lam sốt ruột cau mày: "Con bé khóc đòi suốt cả ngày như thế thì tớ đi tiêm lúc nào được? Giờ chắc phòng khám cũng đóng cửa rồi, để mai hẵng đi."
"Vậy mai cậu dậy sớm mà đi, tớ có thể giúp cậu trông Xuân Xuân một lúc.
Sáng ngày mai tớ phải đi công tác, tầm dăm ba ngày gì đó.
Hầy, nếu sớm biết cậu cho Xuân Xuân cai sữa thật, tớ đã dời lịch công tác lại rồi!" Kiều Tâm cau mày nói.
"Cậu cứ yên tâm đi công tác đi, chắc sang ngày mai nó không quậy nữa đâu.
Với cả cậu còn phải đi công tác mà kiếm cơm chứ, cái túi xách kia của cậu vẫn đang chờ tiền lương tháng này để chi trả đấy!" Tô Lam lắc đầu cười nói.
Kiều Tâm thực sự chẳng còn sợ sống khổ sống sở nữa rồi, gần đây toàn chi tiêu những số tiền khổng lồ, mấy hôm trước vừa chi hơn mười nghìn mua lấy một chiếc túi xách đắt tiền.
khiến Tổ Lam trợn tròn cả mắt.
"Tớ đang hưởng thụ cuộc sống đó được chưa? Tớ chẳng muốn giống cậu đâu, ngày nào cũng sống dở chết dở vì hai đứa con" Kiều Tầm nhìn Xuân Xuân trong ngực bĩu môi.
"Đó mới là tình mẹ vĩ đại, cậu cứ làm mẹ đi rồi biết." Tô Lam nhìn Xuân Xuân bằng ánh mắt đầy hiền từ.
"Chắc thế!" Kiều Lệ đáp lại sau đó ôm Xuân Xuân tiếp tục đung đưa.
Đêm ấy, Xuân Xuân cứ khóc mãi không thôi, cuối cùng may mà đến nửa đêm, cô bé cũng khóc mệt quá rồi ngủ mất.
Buổi sáng, Tô Lam còn đang say giấc nồng, Kiều Tâm đã gọi cô dậy.
Tô Lam mở đôi mắt còn đang buồn ngủ ra, nhìn Kiều Tâm.
"Nhanh đi tiêm đi, tớ giúp cậu trông Xuân Xuân." Kiều Tâm nói.
"Ừ." Tô Lam gật đầu, sau đó thay đồ, đến phòng khám bên ngoài khu nhà để tiêm.
Nhưng không may thay, hôm nay, trên cửa phòng khám lại dán một tờ giấy, hôm nay nhà bác sĩ có việc, tạm nghỉ một hôm.
Thấy tờ giấy này, Tô Lam có hơi phiền muộn, dù gì cũng đã không cho con bú suốt một ngày một một đêm rồi ngực cô căng phồng, đau đớn vô cùng.
Nhưng Tô Lam nhìn đồng hồ, nếu đến phòng khám khác tiêm thì kiểu gì cũng phải mất hơn nửa tiếng nữa, Kiều Tâm chắc chắn sẽ muộn giờ tàu hỏa.
Vậy là Tô Lam chỉ đành quay đầu đi về.
Lúc về đến nhà, Xuân Xuân vẫn còn đang ngủ, Kiều Tâm hỏi ngay: "Đã tiêm chưa?"
"Tiêm rồi." Tô Lam biết nếu cô nói chưa tiêm, chắc chắn Kiều Tâm sẽ ép cô phải đi tiêm ngay, ngẫm nghĩ một hồi lại thấy không nên gây rắc rối cho cô ấy nữa, phải để cô ấy an tâm đi công tác.
Quả nhiên, Kiều Tâm vừa nghe Tô Lam đã tiêm rồi thì lập tức kéo vali đi ra ngoài ngay: "Vậy tớ đi đây nhé, có việc gì gấp thì gọi điện thoại cho tớ!"
"Biết rồi" Tô Lam gật đầu.
Hôm nay vừa khéo là thứ bảy, một lúc sau, Quan Triều Viễn gọi tới bảo muốn dẫn Quan Minh An qua đấy, Quan Minh An bảo nhớ cô và Xuân Xuân, Tô Lam vốn định từ chối, dù gì Xuân Xuân cũng đang cai sữa, còn bản thân lại không thoải mái, nếu chăm sóc thêm Quan Minh An nữa chắc sẽ mệt chết mất.
Nhưng nghe thấy Đông Đông bảo nhớ cô và Xuân Xuân rồi, cô lại mềm lòng.
Dù gì cũng đã qua một tuần rồi, cô cũng nhớ Quan Minh An lắm, nên cuối cùng vẫn để Quan Triều Viễn dẫn Quan Minh An qua.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...