Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi


Nghe vậy, Tô Lam nhìn vào đôi mắt chân thành của Kiều Tâm.

Cô biết Kiều Tâm không nói chơi, mỗi lần cô khó khăn nhất đều là Kiều Tâm giúp cô, tất nhiên cô cũng giúp cô ấy khi cô ấy khó khăn nhất.

Có thể nói hai người là chị em hoạn nạn có nhau qua bao nhiêu năm nay, còn thân hơn cả người thân, Tô Lam không khỏi cảm khái Tô Lam cúi đầu nghĩ ngợi, bây giờ thật sự đã đến bước đường cùng rồi, cô cũng chẳng có bao nhiêu tiền, chỉ có một đống hàng chưa bán được, hơn nữa còn cả Xuân Xuân.

Sau khi chuyển ra khỏi nhà Quan Khởi Kỳ, cô không thuê nổi chị Vu nữa, chỉ có thể vừa ở nhà bán hàng online vừa chăm Xuân Xuân, bây giờ thật sự không còn con đường nào khác để đi cả.

Thế nên ngay sau đó, Tô Lam nhìn Kiều Tâm, nói: “Kiều Tâm, cậu biết tớ đang bán hàng online, bình thường trong nhà đều là hàng hóa, hơn nữa Xuân Xuân mới một tuổi, chắc chắn sẽ rất ồn, vả lại tớ còn có Minh An nữa, thằng bé cũng sẽ thường đến với tớ, ở chung với chúng ta, cậu cần phải kiên nhẫn nhiều lắm.” Thấy vẻ mặt khó xử của Tô Lam, Kiều Tâm xua tay nói: “Cũng đâu phải tớ không biết tình hình của cậu, cậu muốn làm gì cứ làm, nhưng nói rồi đấy nhé, tớ ở bên trong cửa kéo, cậu với Xuân Xuân ngủ ở sofa giường.


Bình thường cậu ở nhà nhiều, tiện thể dọn dẹp nhà cửa là được rồi.”
Advertisement Nghe thấy những lời này, Tô Lam vui vẻ, cười nắm tay Kiều Tâm: “Kiều Tâm, cậu biết cậu giúp tớ giải quyết rất nhiều vấn đề nan giải không? Bây giờ tới thật sự không còn đường để đi nữa rồi.” “Cậu còn có tớ mà, với cả câu là chủ nợ của tớ, tớ còn nợ cậu nửa năm tiền thuê nhà công thêm năm nghìn tệ tiền mặt đấy.

Nhưng tớ nói trước, giờ tớ không trả cho cậu được đâu, tiền của tới dùng cho mẹ tớ hết rồi, giờ tớ chỉ có thể cung cấp chỗ ở cho cậu thôi, ha ha.” Cuối cùng Kiều Tâm bật cười.

“Vậy thôi tớ đã cảm kích không hết rồi, còn tiền thì khi nào cậu có rồi trả tớ, tớ cũng đâu có nói không cần.” Tô Lam cười nói.

“Tớ biết cậu không rộng lượng như vậy mà!” Kiều Tâm liếc Tô Lam một cái.

Advertisement Hôm nay, sau khi Tô Lam về bèn muốn tìm Quan Khởi Kỳ nói một tiếng.

Cô phải chuyển đi rồi, dù sao thì ở nhà người ta lâu như vậy, cô cũng cần phải báo với người ta một tiếng chứ.

Nhưng hỏi chị Vu xong Tô Lam mới biết mấy hôm nay Quan Khởi Kỳ không hề về nhà, cô không khỏi cau mày, thầm nghĩ: Anh ấy đang có ý tránh mình sao? Xem ra sau này không muốn nhìn thấy mình nữa à?
Sau khi đắn đo rất lâu, Tô Lam mới cầm điện thoại gọi vào số của Quan Khởi Kỳ
Sau khi gọi đi, chuông đổ mười tiếng thì đầu kia mới bắt máy: “Alo?” Ngừng lại một giây, sau đó đầu bên kia điện thoại mới vang lên giọng của Quan Khởi Kỳ.

Giọng Quan Khởi Kỳ hơi trầm, mặc dù anh ấy cố ý che giấu nhưng Tô Lam vẫn có thể nghe ra.


Tô Lam nhíu mày, cô biết bây giờ nói cô và Xuân Xuân muốn chuyển khỏi đây thì chắc chắn cũng sẽ tổn thương đến anh ấy, nhưng đau dài chi bằng đau ngắn, cô với anh ấy đã hết hi vọng, không cần phải dây dưa thêm nữa, như vậy chẳng tốt cho ai hết.

Vì vậy ngay sau đó, Tô Lam hạ quyết tâm, bèn nói: “Khởi KLỳ, em với Xuân Xuân chuẩn bị chuyển đi.”
Đầu kia điện thoại ngập ngừng chốc lát mới cười khổ nói: “Anh biết chắc chắn em sẽ đưa Xuân Xuân đi, hai người muốn đi đâu? Có kế hoạch chưa?”
Anh ấy vẫn quan tâm đến cô và Xuân Xuân, không biết tại sao mà trái tim Tô Lam lại nhói đau.

Mặc dù cô không yêu Quan Khởi Kỳ, nhưng cô không thể phủ nhận rằng bấy lâu nay cô đã coi anh ấy là người thân của cô.

“Em đưa Xuân Xuân đến chỗ Kiều Tâm ở một thời gian.” Tô Lam đáp.

“Cũng tốt, dù sao hai người cũng có người chăm sóc.” Quan Khởi Kỳ nói.

“Ừm, Anh...!em hi vọng sau này anh có thể sống tốt như trước đây, quên em với Xuân Xuân đi.” Tô Lam nói.


Nghe thấy câu này, Quan Khởi Kỳ im lặng chốc lát mới lên tiếng: “Có phải ngay cả tư cách làm ba nuôi của Xuân Xuân em cũng tước đi không?”
Câu này lộ vẻ khổ sở, Tô Lam cau mày.

Ngập ngừng giây lát cô mới nói: “Khởi Kỳ, em hi vọng anh có thể bắt đầu cuộc sống mới, đừng để em và Xuân Xuân ràng buộc anh.

Thực ra em cũng từng nghĩ, nếu không phải em với Xuân Xuân thì anh sẽ không làm chuyện ngu muội như vậy, là bọn em hại anh!” Qua mấy năm chung sống, Tô Lam cho rằng cô hiểu Quan Khởi Kỳ, thực ra anh là một luật sự rất chính nghĩa.

Bình thường gặp phải vụ kiện neo đơn không nơi nương tựa anh ấy thậm chí còn không thu phí tố tụng, cũng sẽ giúp rất nhiều người cần sự giúp đỡ, hơn nữa còn không sợ quyền thế, đã từng đắc tội với không ít quan chức.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui