Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi


Thế nên cô gọi cho Tiểu Ninh, hỏi hai hôm nay Quan Khởi Kỳ có đến văn phòng luật hay không.

Hôm hôn lễ, Tiểu Ninh là nhân viên của văn phòng luật nên cũng đến hội trường hôn lễ, tất nhiên cô ấy biết chuyện hôn lễ của cô với Quan Khởi Kỳ bị hủy, vì vậy Tô Lam cũng không sợ cô ấy báo tin cho Quan Khởi Kỳ, nói cô từng hỏi lịch trình của ấy.

Dù sao thì ngay lúc nhạy cảm này, Tiểu Ninh vẫn biết nặng nhẹ.

Theo Tiểu Ninh nói thì hai ngày nay Quan Khởi Kỳ có đến một lần, thời gian còn lại không biết đi đâu, nhưng văn phòng luật có việc quan trọng thì vẫn gọi cho anh ấy, điện thoại vẫn có thể liên lạc được.

Advertisement Sau khi biết Quan Khởi Kỳ an toàn, Tô Lam cũng yên tâm hơn.

Xem ra là cô lầm tưởng anh yếu đuối rồi, cô không khỏi cười nhạo mình quá nhạy cảm.


Mặc dù Quan Khởi Kỳ làm ra chuyện như vậy, nhưng Tô Lam cũng không muốn anh có chuyện ngoài ý muốn gì.

Dù sao tách rời hai chuyện này ra thì anh vẫn là ân nhân của cô với Xuân Xuân, cũng là ba nuôi của Xuân Xuân.

Đặt điện thoại xuống, Tô Lam nghĩ Quan Khởi Kỳ không về chắc có lẽ là để tránh cô và Xuân Xuân.

Dù sao thì bây giờ hai người họ chạm mặt nhau chắc chắn sẽ rất lúng túng.

Advertisement Nghĩ đến đây, Tô Lam cầm quảng cáo cho thuê nhà gọi đến từng nhà một, hi vọng có thể nhanh chóng tìm được nhà, cho dù đắt một chút cũng được, bây giờ cô chẳng quan tâm nhiều.

Lúc Tô Lam gọi điện tìm nhà, điện thoại bỗng có cuộc gọi đến.

Tô Lam cúi đầu nhìn, là Kiều Tâm gọi, có biết chắc chắn là cô ấy gọi đến dạy dỗ cố, thế nên cô lơ đễnh bắt máy.

“Alo, có phải cậu lại muốn lên lớp tớ không...”
Còn chưa nói xong thì đầu kia điện thoại truyền đến tiếng khóc của Kiều Tâm: “Cậu đang làm gì đấy? Điện thoại cứ bận mãi gọi không được.”
Nghe thấy tiếng khóc nức nở ở đầu kia điện thoại, Tô Lam lo lắng, vì Kiều Tâm là người vô tư, không gặp chuyện lớn thì sẽ không khóc đau khổ như vậy.

“Kiều Tâm, xảy ra chuyện gì thế?” Tô Lam vội hỏi.


“Tô Lam, mẹ tớ không ổn rồi, tớ không biết nên làm thế nào? Cậu mau đến đi...” Giọng Kiều Tâm vừa bất lực vừa thảm thương.

Nghe thấy thế, Tô Lam bỗng đứng phắt dậy: “Giờ cậu ở đâu?”
“Bệnh viện.” Kiều Tâm ở đầu kia điện thoại nức nở đáp.

“Tớ đến ngay” Tô Lam cúp điện thoại rồi chạy ra ngoài.

Lúc Tô Lam đến bệnh viện, mẹ của Kiều Tâm đã được đẩy đến phòng chứa xác.

Tô Lam ôm lấy Kiều Tâm đang khóc nức nở, an ủi: “Bác gái đã đi rồi, cậu nhất định phải nén bị thương! Nếu để bác ấy biết cậu thế này, chắc chắn bác ấy sẽ đi trong lo lắng” Kiều Tâm ôm Tô Lam, khóc nói: “Thực ra mẹ tớ bệnh lâu như vậy, tớ cũng đã có chuẩn bị, không ngờ ngày đó sẽ thế này.

Việc tớ buồn nhất bây giờ là người anh trai không có lương tâm của tớ, mẹ sinh anh ta nuôi anh ta.

Lúc còn sống thì anh ta không phụng dưỡng không quan tâm, giờ bà ấy chết rồi, tớ gọi cho anh ta, không ngờ anh ta lại nói không rảnh, bảo tớ tự liệu mà làm, cậu nói xem anh ta có còn là con người không? Lúc sắp đi, mẹ tới còn không nhắm mắt được, muốn gặp anh ta một lần.”
Lúc nói đến đây, nước mắt Kiều Tâm rơi lã chã.


“Anh ta hoàn toàn không phải con người, ông trời sẽ trừng phạt anh ta, cậu không cần phải lo nghĩ về loại người này.

Bây giờ lo hậu sự cho bác gái là quan trọng nhất, cậu nhất định phải phấn chấn lên, biết chưa? Để bác gái đi yên ổn quãng đường cuối cùng chỉ có thể trông vào cậu thôi.” Tô Lam an ủi.

“Tớ biết, Tô Lam, cậu nhất định phải giúp tớ, trong đầu tớ rất hỗn loạn, không biết nên làm thế nào cả” Kiều Tâm nắm tay Tô Lam, nói.

“Cậu yên tâm, mấy ngày tới tớ sẽ ở bên cậu.” Tô Lam gật mạnh đầu.

Tô Lam nói được làm được, dù sao thì chuyện cũng có nặng có nhẹ, quan trọng nhất bây giờ là giúp Kiều Tâm lo liệu ổn thỏa hậu sự cho mẹ cô ấy, còn chuyện chuyển khỏi nhà Quan Khởi Kỳ thì chỉ đành đợi xong làm xong việc này rồi tính tiếp, may mà có chị Vụ trông Xuân Xuân giúp cô nên cô mới có thời gian giúp Kiều Tâm thu xếp hậu sự.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui