Thấy Tô Lam không tập trung, anh ta lại quan sát vệt nước mắt trên gương mặt của cô một lúc.
Trịnh Hạo Nhiên do dự một chút, anh ta vẫn không nhịn được mở miệng hỏi: "Tô Lam, sao cô lại khóc vậy?"
Nghe anh ta hỏi vậy, Tô Lam vội vàng đưa tay lau mặt một lần nữa, qua loa trả lời: "Không có...!Không có gì."
Advertisement Trịnh Hạo cau mày nhìn Tô Lam một cái, sau đó anh ta hỏi: "Tô Lam, bây giờ cô không cảm thấy hạnh phúc sao?"
"Tôi..." Nghe anh ta nói vậy, Tô Lam nghẹn lời trong giây lát, không biết nên trả lời như thế nào.
Nếu nửa giờ trước, anh ta hỏi như vậy thì cô đã không hề do dự mà nói cho anh ta biết, cô đang vô cùng hạnh phúc.
Nhưng mà bây giờ tất cả đều đã thay đổi rồi, không biết lát nữa biết được tin hôn lễ bị hủy bỏ, anh ta sẽ thấy ngạc nhiên như thế nào đây?
Advertisement Thấy Tô Lam không phản bác được, Trịnh Hạo nói: "Tôi nghĩ là cô đã tìm được hạnh phúc, vì vậy trong lòng tôi cũng chúc phúc cho cô.
Thế nhưng hình như mọi chuyện không hề đơn giản như vậy..."
Tô Lam cẩn thận đánh giá Trịnh Hạo, cô phát hiện trong thời gian hai, ba năm ngắn ngủn, anh ta đã không còn là giáo sư đại học nhiệt huyết của năm đó nữa.
Bây giờ, tuy rằng quần áo của anh ta vẫn gọn gàng như cũ, khí chất vẫn tao nhã như thế, nhưng đôi mắt của anh ta cũng không còn lộ ra ánh sáng nữa, cả người đều không có chút tinh thần, ngược lại, trên người anh ta lại bị bao phủ bởi một loại cảm giác chán chường tuyệt vọng.
Thấy dáng vẻ Trịnh Hạo như vậy, trong lòng Tô Lam lại cảm thấy tiếc nuối, cũng cảm thấy đau đớn.
Lẽ nào mấy năm này anh ta và Tô Yên không được hạnh phúc sao? Sao thời gian có thể biến anh ta thành dáng vẻ như vậy?
Cho dù trong lòng Tô Lam cảm thấy tiếc nuối cho anh ta, nhưng cô cũng biết bây giờ Trịnh Hạo là em rể của cô, mà giữa cô và Tô Yên vẫn còn một nút thắt, cô không thể tiếp xúc nhiều với anh ta được.
Vì vậy, sau một lúc, Tô Lam cũng ngắt lời Trịnh Hạo: "Trịnh Hạo, tôi hạnh phúc hay không hạnh phúc là chuyện của tôi, cũng không liên quan đến anh.
Người mà anh nên quan tâm là Tô Yên và Chi Chi mới đúng!"
Tuy rằng bây giờ cô và Tô Yên không còn gọi nhau hai tiếng chị em, cũng đã mỗi người một ngả, thế nhưng cô cũng không muốn Tô Yên sống không tốt.
Cô hy vọng sau này Tô Yên và Trịnh Hạo có thể hạnh phúc bên nhau, dù sao Chi Chi vô tội, cả mẹ của cô cũng sẽ được yên lòng.
Nghe vậy, Trịnh Hạo há miệng, giống như anh ta đang bị thương rất nặng vậy.
Anh ta quay đầu nhìn sang nơi khác, nói: "Tô Lam, tôi và Tô Yên không sống nổi với nhau được nữa."
Nghe anh ta nói như thế, Tô Lam vô cùng ngạc nhiên.
Không sống nổi với nhau nữa là sao? Lẽ nào anh ta muốn ly hôn với Tô Yên hay sao?
"Anh nói như vậy là có ý gì?" Tô Lam cau mày hỏi.
Trịnh Hạo vẫn không nói gì, nhưng sau lưng Tô Lam lại có một giọng nữ cay nghiệt truyền đến.
"Anh ta nói vậy mà chị còn chưa đủ hiểu chưa? Chị hủy bỏ hôn lễ, tôi và anh ta ly hôn, sau đó hai người các người có thể về chung một nhà rồi!"
Nghe nói như thế, Tô Lam vừa quay đầu thì đã thấy Tô Yên đang đi giày cao gót đi tới.
Cô ta vô cùng kiêu ngạo, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Trịnh Hạo cũng vô cùng lạnh lùng.
Nhưng cô ta chẳng thèm ngó tới Tổ Yên, dường như Tô Yên và Trịnh Hạo chính là kẻ thù của cô ta vậy.
"Tô Yên, em đang nói bậy bạ gì đó?" Trịnh Hạo nhìn Tô Yên rồi khẽ quát.
"Tôi có nói sai sao? Anh với tôi kết hôn gần ba năm rồi, có khi nào anh quên chị ta chưa? Ánh mắt anh nhìn cô ta dịu dàng hơn cả khi nhìn tôi, anh cho rằng tôi là người ngu sao?" Tô Yên bùng nổ trong chốc lát, hét to về phía Trịnh Hạo.
Gương mặt của Trịnh Hạo đỏ hết lên, sau đó anh ta dứt khoát dậm chân nói: "Đúng! Em nói đúng rồi, tôi thích Tổ Lam, qua nhiều năm như vậy tôi vẫn luôn thích cô ấy, cho tới bây giờ chưa từng thay đổi!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...