Quan Triều Viễn liếc mắt nhìn Tô Lam một cái, vẻ mặt lạnh lùng, nói một câu: “Không cần, tôi không có thời gian.”
Nhìn thấy anh cất bước đi, Tô Lam sốt ruột, tiến lên ngăn cản đường đi của anh, vội vàng nói: “Thời gian có vội cũng phải ăn cơm, tôi đã làm xong rồi.”
2
“Tôi.” Quan Triều Viễn vừa mới nói chữ tôi.
Tô Lam đã đưa tay giữ chặt tay Quan Triều Viễn kéo anh đến trước bàn ăn cơm, nhận lấy túi công văn, nói: “Anh mau ăn nhanh đi, không mất mấy phút đâu.”
Nhìn lướt qua cháo trắng trên bàn ăn, dưa cải, hành lá cuốn, Quan Triều Viễn nhấp môi một chút, cuối cùng không nhịn được sự kháng cự của chiếc bụng, ngồi xuống ngoan ngoãn ăn xong bữa sáng.
Chưa kể hương vị không tệ lắm, thời gian gấp thế nhưng lại đổi thành việc ngồi trước bàn ăn có một bữa cơm no đủ.
Còn Tô Lam lại ngồi ở đối diện, ôm má nhìn anh ăn cơm, đừng nói dáng vẻ ăn cơm của anh rất tao nhã, tư thế ngồi cũng thẳng tắp, mắt nhìn thẳng, cũng không nói một câu, cao quý giống như một hoàng tử, nhìn anh ăn cơm cũng là một loại hưởng thụ.
Có thể trong phòng rất yên tĩnh, Tô Lam không nhịn được bắt đầu nói chuyện.
“Bữa ăn sáng rất quan trọng, nhất là đối với người phải làm việc đến trưa.
Người là sắt cơm là thép, không ăn cơm rất dễ mắc bệnh đau dạ dày, còn có…”
“Cô có thể để tôi yên tĩnh trong chốc lát được không? Mới buổi sáng đã như con ruồi không đầu bay quanh tôi rồi!” Bỗng nhiên Quan Triều Viễn ngẩng đầu tức giận nói.
Nghe nói như thế, Tô Lam lập tức mím môi, lầm bầm trong họng: “Nếu tôi là con ruồi thì anh chính là trứng thối!”
“Cô nói gì?” Quan Triều Viễn lộ ra vẻ mặt nghiêm túc hỏi.
Tô Lam nhanh chóng vén tóc dài ra sau tai, trả lời quanh co: “À không có gì, tôi nói tật xấu như con ruồi ầm của tôi cần sửa, haha.”
“Tôi phải đi Hongkong công tác, chín giờ sáng hôm nay lên máy bay.” Sau đó bỗng nhiên Quan Triều Viễn nói.
Tô Lam sửng sốt, sau đó hỏi: “Sao lại đột ngột như vậy?”
“Tối hôm qua mới quyết định.
Trong mắt Quan Triều Viễn bình tĩnh không gợn sóng.
“Phải đi bao lâu? Khi nào thì trở về?” Nghe thấy đột nhiên anh đi công tác, Tô Lam có chút hoang mang lo sợ.
“Đại khái là ba bốn ngày.
Có việc gì cô có thể gọi điện thoại cho Ngải Liên, cô ta sẽ giúp cô giải quyết.” Quan Triều Viễn dừng một chút mới nói.
“Được.” Tô Lam gật đầu.
Lúc này, Quan Triều Viễn đã ăn no, lấy giấy ăn từ tốn lau miệng, sau đó đứng dậy cầm lấy túi công văn Tô Lam đang ôm trong ngực muốn rời đi.
“Haiz…” Bỗng nhiên Tô Lam ôm chặt túi công văn không buông.
“Còn có chuyện gì?” Đối với hàng động của Tô Lam, Quan Triều Viễn nhíu mày nhìn chằm chằm cô.
Tô Lam đưa mắt nhìn quanh nhà, nơm nớp lo sợ nói: “Tôi không thích cách trang trí của căn nhà này, tôi thay đổi nó được không?”
Nghe nói như thế, lông mày Quan Triều Viễn giãn ra, ngẩng đầu vừa nhìn trần nhà vừa nói: “Hiện tại cô là bà chủ của căn nhà này, chỉ cần không phá nhà, mọi thứ khác đều tùy cô!”.
Được cho phép, Tô Lam vô cùng vui vẻ, lập tức đứng lên, hai tay cung kính đưa túi công văn cho anh: “Cho anh!”
Hiện tại trên mặt Tô Lam là nụ cười tươi sáng lạn, khiến Quan Triều Viễn chần chờ một giây, mới đưa tay nhận lấy túi công văn.
Sau đó dứt khoát xoay người rời đi, anh kiềm chế bản thân không được quay đầu lại, không muốn bị khuôn mặt kia ảnh hưởng…
Quan Triều Viễn đi rồi, Tô Lam bắt đầu chiến đấu với căn nhà.
Cũng không biết cách trang trí và lắp đặt của căn nhà này do ai thiết kế, toàn bộ là màu đen trắng, làm cho người ta nhìn thấy sự lạnh lẽo và cứng nhắc.
Còn có áp lực khác thường, tuy nhiên các thiết bị lắp đặt cùng đồ gia dụng không thể thay đổi, Tô Lam chỉ có thể thông qua hiệu quả của hiệu ứng trang trí để bù lại sự khô khan.
Đầu tiên, đổi rèm cửa thành màu xanh biếc tràn ngập sức sống, phối với cửa sổ màu trắng, nhìn vô cùng mông lung ý thơ.
Đổi đệm dựa và gối ôm trên sô pha thành màu trắng, đổi bình hoa trang trí, đồ sứ và thảm trải sàn phòng khách thành màu sắc tươi mát, chăn ga gối đệm ở tầng trên cũng đều đổi.
Đủ thứ bông hoa linh tinh cũng được cắm vào bình thành đóa hoa xinh đẹp, cả căn phòng đều tràn ngập sức sống, không bao giờ nghĩ ban đầu nó lại khô khan cứng ngắc như vậy.
Linh linh.
.
Linh linh.
..
Hôm nay, Tô Lam đang giám sát thợ lắp đặt rèm cửa sổ, đột nhiên di động vang lên.
“Alo?”
“Tô Lam, cậu đúng là không biết suy nghĩ, làm mợ chủ nhà giàu, đến một cuộc điện thoại cũng không gọi cho tớ, có phải sợ tớ vay tiền cậu không?” Đầu dây bên kia lập tức truyền đến giọng nói của Kiều Tâm.
Nghe nói như thế, Tô Lam cười, xoay người đi đến sân thượng.
“Sức nặng của mợ chủ nhà giàu của tớ, cậu còn không biết sao? Anh ấy đưa cho tớ thẻ tín dụng, không có tiền mặt.”
Quan Triều Viễn liếc mắt nhìn Tô Lam một cái, vẻ mặt lạnh lùng, nói một câu: “Không cần, tôi không có thời gian.”
Nhìn thấy anh cất bước đi, Tô Lam sốt ruột, tiến lên ngăn cản đường đi của anh, vội vàng nói: “Thời gian có vội cũng phải ăn cơm, tôi đã làm xong rồi.”
2
“Tôi.” Quan Triều Viễn vừa mới nói chữ tôi.
Tô Lam đã đưa tay giữ chặt tay Quan Triều Viễn kéo anh đến trước bàn ăn cơm, nhận lấy túi công văn, nói: “Anh mau ăn nhanh đi, không mất mấy phút đâu.”
Nhìn lướt qua cháo trắng trên bàn ăn, dưa cải, hành lá cuốn, Quan Triều Viễn nhấp môi một chút, cuối cùng không nhịn được sự kháng cự của chiếc bụng, ngồi xuống ngoan ngoãn ăn xong bữa sáng.
Chưa kể hương vị không tệ lắm, thời gian gấp thế nhưng lại đổi thành việc ngồi trước bàn ăn có một bữa cơm no đủ.
Còn Tô Lam lại ngồi ở đối diện, ôm má nhìn anh ăn cơm, đừng nói dáng vẻ ăn cơm của anh rất tao nhã, tư thế ngồi cũng thẳng tắp, mắt nhìn thẳng, cũng không nói một câu, cao quý giống như một hoàng tử, nhìn anh ăn cơm cũng là một loại hưởng thụ.
Có thể trong phòng rất yên tĩnh, Tô Lam không nhịn được bắt đầu nói chuyện.
“Bữa ăn sáng rất quan trọng, nhất là đối với người phải làm việc đến trưa.
Người là sắt cơm là thép, không ăn cơm rất dễ mắc bệnh đau dạ dày, còn có…”
“Cô có thể để tôi yên tĩnh trong chốc lát được không? Mới buổi sáng đã như con ruồi không đầu bay quanh tôi rồi!” Bỗng nhiên Quan Triều Viễn ngẩng đầu tức giận nói.
Nghe nói như thế, Tô Lam lập tức mím môi, lầm bầm trong họng: “Nếu tôi là con ruồi thì anh chính là trứng thối!”
“Cô nói gì?” Quan Triều Viễn lộ ra vẻ mặt nghiêm túc hỏi.
Tô Lam nhanh chóng vén tóc dài ra sau tai, trả lời quanh co: “À không có gì, tôi nói tật xấu như con ruồi ầm của tôi cần sửa, haha.”
“Tôi phải đi Hongkong công tác, chín giờ sáng hôm nay lên máy bay.” Sau đó bỗng nhiên Quan Triều Viễn nói.
Tô Lam sửng sốt, sau đó hỏi: “Sao lại đột ngột như vậy?”
“Tối hôm qua mới quyết định.
Trong mắt Quan Triều Viễn bình tĩnh không gợn sóng.
“Phải đi bao lâu? Khi nào thì trở về?” Nghe thấy đột nhiên anh đi công tác, Tô Lam có chút hoang mang lo sợ.
“Đại khái là ba bốn ngày.
Có việc gì cô có thể gọi điện thoại cho Ngải Liên, cô ta sẽ giúp cô giải quyết.” Quan Triều Viễn dừng một chút mới nói.
“Được.” Tô Lam gật đầu.
Lúc này, Quan Triều Viễn đã ăn no, lấy giấy ăn từ tốn lau miệng, sau đó đứng dậy cầm lấy túi công văn Tô Lam đang ôm trong ngực muốn rời đi.
“Haiz…” Bỗng nhiên Tô Lam ôm chặt túi công văn không buông.
“Còn có chuyện gì?” Đối với hàng động của Tô Lam, Quan Triều Viễn nhíu mày nhìn chằm chằm cô.
Tô Lam đưa mắt nhìn quanh nhà, nơm nớp lo sợ nói: “Tôi không thích cách trang trí của căn nhà này, tôi thay đổi nó được không?”
Nghe nói như thế, lông mày Quan Triều Viễn giãn ra, ngẩng đầu vừa nhìn trần nhà vừa nói: “Hiện tại cô là bà chủ của căn nhà này, chỉ cần không phá nhà, mọi thứ khác đều tùy cô!”.
Được cho phép, Tô Lam vô cùng vui vẻ, lập tức đứng lên, hai tay cung kính đưa túi công văn cho anh: “Cho anh!”
Hiện tại trên mặt Tô Lam là nụ cười tươi sáng lạn, khiến Quan Triều Viễn chần chờ một giây, mới đưa tay nhận lấy túi công văn.
Sau đó dứt khoát xoay người rời đi, anh kiềm chế bản thân không được quay đầu lại, không muốn bị khuôn mặt kia ảnh hưởng…
Quan Triều Viễn đi rồi, Tô Lam bắt đầu chiến đấu với căn nhà.
Cũng không biết cách trang trí và lắp đặt của căn nhà này do ai thiết kế, toàn bộ là màu đen trắng, làm cho người ta nhìn thấy sự lạnh lẽo và cứng nhắc.
Còn có áp lực khác thường, tuy nhiên các thiết bị lắp đặt cùng đồ gia dụng không thể thay đổi, Tô Lam chỉ có thể thông qua hiệu quả của hiệu ứng trang trí để bù lại sự khô khan.
Đầu tiên, đổi rèm cửa thành màu xanh biếc tràn ngập sức sống, phối với cửa sổ màu trắng, nhìn vô cùng mông lung ý thơ.
Đổi đệm dựa và gối ôm trên sô pha thành màu trắng, đổi bình hoa trang trí, đồ sứ và thảm trải sàn phòng khách thành màu sắc tươi mát, chăn ga gối đệm ở tầng trên cũng đều đổi.
Đủ thứ bông hoa linh tinh cũng được cắm vào bình thành đóa hoa xinh đẹp, cả căn phòng đều tràn ngập sức sống, không bao giờ nghĩ ban đầu nó lại khô khan cứng ngắc như vậy.
Linh linh.
.
Linh linh.
..
Hôm nay, Tô Lam đang giám sát thợ lắp đặt rèm cửa sổ, đột nhiên di động vang lên.
“Alo?”
“Tô Lam, cậu đúng là không biết suy nghĩ, làm mợ chủ nhà giàu, đến một cuộc điện thoại cũng không gọi cho tớ, có phải sợ tớ vay tiền cậu không?” Đầu dây bên kia lập tức truyền đến giọng nói của Kiều Tâm.
Nghe nói như thế, Tô Lam cười, xoay người đi đến sân thượng.
“Sức nặng của mợ chủ nhà giàu của tớ, cậu còn không biết sao? Anh ấy đưa cho tớ thẻ tín dụng, không có tiền mặt.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...