Thấy cô lại khôi phục dáng vẻ trước đây, Quan Khởi Kỳ cười nói: "Anh biết ngay là em không nỡ để anh bị xe đụng".
Advertisement Một chữ cuối cùng còn chưa nói hết, Tô Lam đã đánh cho anh ấy một cái: "Anh còn dám nói nữa?"
"Được, được, anh không nói nữa." Quan Khởi Kỳ đi lên ôm cô vào trong ngực.
Nhìn khuôn mặt tươi cười của Quan Khởi Kỳ, mặc dù trong lòng Tô Lam vẫn còn hơi lấn cấn, thế nhưng cuộc sống thường ngày chính là như thế, không có ai hoàn hảo mười phần.
Đây là con đường mà cô lựa chọn, nhất định cô phải đi, dù là phía trước đó có bụi gai giăng đầy.
Advertisement Sau đó, Quan Khởi Kỳ cười, nói: "Em có muốn đi xem cái gối ôm hình người ở trong tủ quần áo của anh hay không?"
Tô Lam tự nhiên biết rõ ẩn ý của anh, Tô Lam khe khẽ lắc đầu, đẩy Quan Khởi Kỳ một cái: "Để cho cái gối ôm kia ở với anh thêm hai buổi tối đi, dù sao về sau nó cũng không có tác dụng gì nữa!"
Quan Khởi Kỳ nắm chặt tay của Tô Lam, trong đôi mắt mang theo ánh sáng nóng rực: "Hôm nay anh muốn ôm em ngủ rồi, phải làm sao bây giờ?"
Tô Lam chần chừ một chút, sau đó cô đi lên, cười nói: "Khởi Kỳ, hôm nay em thật sự rất mệt, để cho em thở hai ngày đi.
Anh ráng đợi được đến đêm tân hôn, được không nào?"
Không biết vì sao, Tô Lam cảm giác bây giờ cô đã có đôi chút ngần ngại với Quan Khởi Kỳ, cô không muốn làm chuyện không nên làm với anh ấy trước khi kết hôn, cho dù bọn họ đã là nam nữ ba mươi tuổi, trưởng thành đi chăng nữa.
Nghe cô nói vậy, tuy rằng Quan Khởi Kỳ có hơi thất vọng, nhưng anh ấy vẫn mỉm cười, nói: "Được, tất cả đều nghe theo em, dù sao anh cũng đã đợi nhiều ngày như vậy rồi, đợi nhiều thêm hai ngày nữa thì có là gì?"
Tô Lam hé miệng cười cười.
Sau khi tiễn Quan Khởi Kỳ, Tô Lam cảm thấy vô cùng mệt mỏi, cô tựa vào đầu giường, cúi đầu nhìn Xuân Xuân đang ngủ say trước mặt.
Cô nghĩ thầm: “Con gái, nếu như không phải bởi vì có con, có lẽ
mẹ còn còn thể tùy tiện muốn làm gì thì làm, mẹ đã làm theo những gì con tim mẹ mách bảo rồi.
Nhưng mà bây giờ mẹ đã có con, còn có anh trai của con nữa, vì vậy mẹ phải làm tròn trách nhiệm của một người mẹ, cũng không thể tùy tiện làm bậy nữa rồi...!
Thời gian trôi qua rất nhanh, nháy mắt đã tới buổi trưa, ngày mà Tô Lam và Quan Khởi Kỳ kết hôn.
Quan Khởi Kỳ tổ chức hôn lễ tại Giang Châu, ở một khách sạn năm sao rất nổi tiếng.
Tuy rằng bọn họ kết hôn cũng hơi vội vàng, thế nhưng hội trường lại được bố trí vô cùng long trọng, khách mời cũng rất nhiều, hơn nữa phần lớn khách mời đều là những nhân vật quan trọng của Giang Châu.
Dù sao Quan Khởi Kỳ ở Giang Châu cũng coi như là nhân vật số một, bình thường những người anh ấy tiếp xúc cũng đều là người có địa vị không tầm thường.
Tô Lam mặc áo cưới đang ngồi ở trong phòng trang điểm, nhân viên make up phía sau lưng cô đang sửa tóc và cài đồ trang sức cho cô.
Xuân Xuân thì được chị Vu ôm vào trong ngực, hôm nay cô bé được thấy nhiều người như vậy thì vô cùng hưng phấn, cô bé lấy hoa của khách quý nghịch rồi đeo ở trước ngực.
Tất nhiên là Sở Thanh niên và Tô Yên đã tới từ sớm.
Sở Thanh niên vẫn luôn ngồi ở phía trước Tô Lam quan sát nhân viên make up trang điểm cho cô, hơn nữa thỉnh thoảng bà còn đưa ra ý kiến của mình, vì bà muốn hôm nay Tô Lam phải thật xinh đẹp.
Còn Tô Yên thì vẫn luôn ngồi cách Tô Lam một khoảng rất xa.
Suốt cả quá trình cô ta không chơi điện thoại thì lại xem tạp chí, dường như hôm nay người kết hôn không phải là chị ruột của cô ta mà là một người xa lạ vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...