Hơn nửa tiếng đồng hồ trôi qua, anh ấy vẫn luôn đứng ở bên cạnh cô, chẳng hề nói một câu.
Dáng vẻ tội nghiệp ấy làm Tô Lam cũng có chút mủi lòng.
Advertisement "Tô Lam, anh thật sự xin lỗi em, cho dù em quyết định không kết hôn với anh, anh cũng sẽ không oán hận một câu nào.
Anh tôn trọng quyết định của em." Quan Khởi Kỳ nhìn Tô Lam bằng ánh mắt khẩn cầu.
Nghe vậy, Tô Lam chần chừ một chút rồi mới hỏi: "Anh có ý gì? Anh muốn hủy hôn sao?"
"Anh...!Làm sao anh có thể hủy hôn được? Bây giờ anh chỉ sợ em không chịu gả cho anh thôi." Quan Khởi Kỳ sốt ruột nói.
Advertisement Trong lòng Tô Lam thở dài một hơi, cô hỏi: "Em chỉ hỏi anh một câu, anh có lừa dối em chuyện gì không? Hoặc là em chưa được biết chuyện gì đó? Nếu như có, em cho anh một cơ hội, anh nói hết toàn bộ với em.
Em sẽ tha thứ cho anh lần này.
Ba ngày sau chúng ta kết hôn đúng như dự định, thế nhưng nếu như sau này em phát hiện ra anh dám lừa dối em chuyện gì thật, Quan Khởi Kỳ, anh đừng trách đến lúc đó em vô tình!"
Tô Lam không biết ngoại trừ chuyện lần này, Quan Khởi Kỳ còn có chuyện nào khác gạt cô hay không.
Cô muốn hỏi một lần cho rõ ràng.
Cô tin rằng Quan Khởi Kỳ chỉ hồ đồ trong giây lát, hoặc là vì anh ấy quá muốn có được cô, cho nên mới dùng thủ đoạn đó, chứ nhân phẩm của anh không có vấn đề.
Vì vậy, cô quyết định cho anh ấy một cơ hội.
Nếu như hai người bọn họ đã đi tới hiện tại, cô cũng không muốn bởi vì một phút hồ đồ của anh ấy mà bỏ đi duyên phận giữa hai người.
Hơn nữa, thật sự là anh ấy đã hi sinh rất nhiều cho cô, không có anh ấy, cô và Xuân Xuân cũng sẽ không có hiện tại.
Chính ra, cô vẫn còn thiếu nợ anh ấy nhiều.
Đương nhiên, cô cũng không muốn anh đi lầm đường lạc lối, cô hi vọng anh sẽ làm những việc đúng đắn.
Dù sao loại thủ đoạn không đứng đắn này sẽ bị người khác khinh thường, bị người ta lên án.
Nghe Tô Lam nói xong, Quan Khởi Kỳ cúi đầu suy nghĩ một chút.
"Có phải anh còn giấu em chuyện gì hay không?" Nhìn dáng vẻ của anh ấy, Tô Lam khẩn trương hỏi.
Sau một lúc, Quan Khởi Kỳ ngẩng đầu, anh ấy nhìn Tô Lam, nghiêm túc nói: "Đúng là có một chuyện."
"Chuyện gì vậy?" Bây giờ trong lòng Tô Lam cảm thấy căng thẳng lạ thường, lẽ nào anh ấy còn bí mật gì không thể cho ai biết sao? Ngay lúc trái tim của Tô Lam đang đập bình bịch, Quan Khởi Kỳ mới nói chuyện: "Anh mua một cái gối ôm hình người, bình thường anh giấu ở trong tủ treo quần áo, ban đêm mới lấy ra, sau khi tắt đèn, anh ôm nó, tưởng tượng rằng nó là em, việc này có tính là lừa em không?"
Nghe anh ấy nói như thế, Tô Lam vốn đang mở to hai mắt nhìn, sau đó cô nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của Quan Khởi Kỳ thì không nhịn được che miệng cười.
Thấy Tô Lam nở nụ cười, Quan Khởi Kỳ cũng nhếch miệng nở nụ cười.
"Đáng ghét! Ai bảo anh nói cái này?" Sau đó, Tô Lam giận dỗi đưa tay đánh vào bờ vai của anh ấy một cái.
Lúc này, Quan Khởi Kỳ tiến lên nắm chặt vai của Tô Lam, thâm tình nói: "Cuối cùng em cũng cười, anh chỉ sợ hôm nay không nhìn thấy nụ cười của em, vì như vậy chứng tỏ em còn đang giận anh."
Tô Lam ngẩng đầu, nhìn thẳng vào ánh mắt của anh ấy: "Em thật sự giận anh rồi, em không nghĩ rằng anh lại làm ra việc đó, nó liên quan đến em nên em nghi ngờ nhân phẩm của anh đó."
Tô Lam quyết định ăn ngay nói thật, cô gõ đầu anh ấy một cái, để tránh sau này anh tái phạm nữa.
Nghe cô nói như thế, vẻ mặt Quan Khởi Kỳ trở nên rất nghiêm túc, anh ấy đưa tay trái ra đưa lên không trung, nói: "Tô Lam, anh thề với em, sau này anh tuyệt đối sẽ không lừa em bất cứ chuyện gì nữa, cũng tuyệt đối sẽ không dùng bất kỳ thủ đoạn nào lừa em.
Nếu anh làm trái với lời thề, thì anh đi ra ngoài sẽ bị xe đụng trúng."
Lúc này, Tô Lam vội vàng đưa tay kéo tay của Quan Khởi Kỳ xuống, oán trách anh: "Ai bảo anh tự nhiên lại thề độc như vậy hả?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...