Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Nhìn thấy cảnh này, Tô Lam mới biết Quan Triều Viễn đến muộn là vì tai nạn xe cộ, thế nên nghi ngờ vừa rồi của cô cũng tan thành mây khói.
Sau đó Tô Lam ngồi xổm xuống, túm lấy Minh An trước mặt nhìn từ trên xuống dưới một lần, còn lo lắng nắm lấy cánh tay cậu bé hỏi: "Cháu có bị thương ở đâu không? Đầu có bị nghiêm trọng không?"
Lúc này, Minh An lại cười ra vẻ người lớn nói: "Mẹ, thì ra mẹ quan tâm đến con như vậy."
Advertisement Nghe vậy, Tô Lam tức giận mím môi dưới.
Minh An nói tiếp: "Đầu con chỉ bị trầy da một chút, nhưng ba còn nghiêm trọng hơn, ba bị gãy tay kìa!"
Nói xong, Minh An xoay người giơ bàn tay nhỏ bé của mình lên chạm vào cánh tay đang bị thương của Quan Triều Viễn.
Tô Lam chậm rãi đứng lên, liếc nhìn cánh tay Quan Triều Viễn một cái, trong mắt không có chút cảm xúc nào.
Advertisement Đúng lúc này, Lâm Minh mang khuôn mặt chỗ này xanh một tí chỗ kia tím một vết bước tới nói: "Rất xin lỗi cô Tô, trên đường đi chúng tôi gặp tai nạn xe.
Vừa rồi Tổng giám đốc Quan và Minh An cần đến bệnh viện băng bó đơn giản nên mới đến muộn."
Tô Lam nắm lấy tay Minh An rồi thản nhiên trả lời: "Nếu không có gì nghiêm trọng thì tôi sẽ đưa Minh An đi lấy máu."
Tô Lam nắm tay Minh An bước vào trong, Minh An quay đầu nhìn về phía Quan Triều Viễn hét lên: "Ba ơi, ba nhớ ngoan ngoãn đợi con về!"
Quan Triều Viễn vẫy tay với Minh An.
Sau đó ánh mắt của hai người đàn ông Quan Triều Viễn và Quan Khởi Kỳ lại chạm nhau trên không trung.
Quan Triều Viễn mở lời: "Thấy anh và Minh An không xảy ra vấn đề gì nghiêm trọng hẳn là em thất vọng lắm nhỉ?".
Quan Khởi Kỳ lạnh lùng nói:“Em không hiểu anh đang nói gì.”
Quan Triều Viễn hừ lạnh một tiếng: "Chỉ là anh sẽ không để em thực hiện được âm mưu đâu."
Anh nói xong thì lẳng lặng ngồi một bên chờ đợi.
Quan Khởi Kỳ cũng xoay người ngồi xuống một chỗ cách anh rất xa.
Tô Lam nắm tay Minh An đi đến cửa sổ lấy máu, xoay người ngồi xổm xuống rồi cười nói với Minh An: "Minh An, một lát nữa chúng ta phải lấy máu, cháu đừng khóc!"
Minh An ra vẻ như một người lớn.
Cậu bé đưa tay ra và giơ cánh tay lên: "Ba nói con là đàn ông trai tráng, không những không thể khóc khi lấy máu mà còn phải bảo vệ mẹ!"
Nghe thấy những lời này, Tô Lam mím môi cười, vươn tay sờ đầu Minh An khen ngợi: "Minh An thật ngoan!"
Không thể không nói rằng Quan Triều Viễn thật sự đã giáo dục Minh An rất tốt.
Cậu bé không chỉ hiểu chuyện, mà còn giống như người lớn, nếu cậu bé thực sự là con ruột của cô thì cô thật sự sẽ rất hạnh phúc.
Sau đó Tô Lam ôm Minh An ngồi trước cửa sổ lấy máu.
Khi y tá lấy ra một ống tiêm thật dài, cô cảm thấy Minh An run lên một cái.
Ngay cả khi Minh An là đứa bé hiểu chuyện thì cậu bé cũng chỉ mới là một đứa trẻ hơn ba tuổi mà thôi.
Vậy nên Tô Lam đã che mắt Minh An lại sau đó nắm cánh tay của bé đưa cho y tá.
Khi mũi kim đâm vào cánh tay non nớt của Minh An, Tô Lam quay mặt đi.
Vốn dĩ cô vẫn luôn mạnh mẽ nhưng giờ phút này lại không chịu được, khóe mắt hơi ươn ướt.
Y tá nhanh chóng rút một ống tiêm máu.
Tô Lam lấy bông tẩm cồn từ tay y tá rồi đè vết tiêm lại cho Minh An.
Lúc này, bên tai truyền đến giọng nói non nớt của Minh An: "Mẹ ơi, sao mẹ lại khóc?"
Tô Lam vội vàng lau nước mắt: “Dì có khóc đâu?”
Bàn tay nhỏ bé mũm mĩm của Minh An ôm lấy cổ Tô Lam: "Rõ ràng mẹ đang khóc mà.
Mẹ, nói dối không phải là đứa trẻ ngoan đâu.”
Tô Lam vội nói: “Mẹ đau lòng khi con bị kim đâm thôi.”
Lúc này, Minh An vui vẻ vỗ bàn tay nhỏ bé: “Cuối cùng mẹ cũng thừa nhận mẹ là mẹ của con rồi!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...