Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi


"Tôi đi trước, chúng ta gặp ở trung tâm giám định." Nói rồi Tô Lam quay lưng đi về phía Quan Khởi Kỳ.

Quan Triều Viễn nhìn theo bóng lưng Tô Lam rồi cũng quay người lên xe, nhưng trán lại nhíu chặt.

Advertisement Một tiếng sau, Tô Lam đi tới đi lui trong hành lang trung tâm giám định, nhìn hành lang trống không trước mặt, mãi mà chẳng thấy bóng dáng Quan Triều Viễn và Quan Minh An đầu.

Quan Khởi Kỳ bước đến khuyên nhủ: "Em bình tĩnh, đừng vội, chắc sắp đến rồi."
"Theo lý mà nói thì phải đến rồi chứ, anh nói xem liệu Quan Triều Viễn có giở chứng gì hay không?" Tô Lam cau mày hỏi.

Quan Khởi Kỳ ngẫm nghĩ nói: "Nếu anh ta giở chứng thật thì rõ ràng trong chuyện này có vấn đề."
Advertisement Đợi thêm nửa tiếng nữa, cuối cùng Tô Lam cũng không đợi nổi nữa, gọi điện thoại cho Lâm Minh.

"Trợ lý Lâm, tôi muốn biết tại sao Quan Triều Viễn lại không đưa Quan Minh An đến trung tâm giám định?" Tô Lam nói như thể đang hỏi tội.

Lâm Minh bên kia ngập ngừng rồi nói: "Xin lỗi cô Tô, mong cô đợi thêm chút, chúng tôi sẽ đến ngay"

"Được, vậy tôi đợi thêm nửa tiếng nữa.

Nếu như các người vẫn không tôi, thì tôi sẽ cho là Quan Triều Viễn không dám để tôi và Quan Minh An làm giám định mẹ con, lời anh ta nói ra đều là dối trá!"
Tô Lam ngẫm vài giây rồi đáp lại phía bên kia đầu dây, kế đó cúp điện thoại, không để tâm đối phương còn định nói gì nữa.

Sau đó, Tô Lam ngồi trên băng ghế dựa tường không nói tiếng nào, Quan Khởi Kỳ đứng trước khung cửa sổ ở hàng lang cũng giữ im lặng.

Lúc này, lòng Tổ Lam rối rắm vô cùng.

Cô vừa hi vọng Quan Minh An là máu mủ ruột thịt của cô, nhưng cũng vừa hi vọng lời Quan Triều Viễn nói đều là giả.
Quan Minh An đáng yêu như vậy, dĩ nhiên cô rất thích, nhưng đứa bé đó lại chịu quá nhiều vất vả, nếu cô là mẹ nó thật, vậy cô thực sự không xứng với chức trách này vì chưa từng trao cho con tình yêu của mẹ từ khi cậu bé chào đời đến giờ.
Vả lại nếu Quan Minh An đúng thật là con của cô và Quan Triều Viễn thì có thực sự không biết nên xử lý thế nào.

Nói như vậy thì cô và Quan Triều Viễn có đến hai đứa con, trời ạ, nghĩ thôi đã làm cô đau đầu rồi...!
Thời hạn nửa tiếng sắp đến, Tô Lam thấy thời gian đã sắp hết, đoán chừng Quan Triều Viễn sẽ không tới, cô chậm rãi đứng lên, định rời đi.


Nào ngờ, lúc này trong hành lang lại vang lên những tiếng bước chân.

Tô Lam vừa quay lại nhìn đã thấy một bóng người nhỏ bé vừa gào thét vừa chạy đến chỗ cô.

"Me! Mẹ ơi!"
Thấy Quan Minh An đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, Tô Lam lập tức đờ người ra.

Đến khi cô tỉnh táo trở lại, thân thể nhỏ bé ấy đã đụng vào người cô, khiến cô thấy đau!
Tô Lam cau mày, Quan Minh An ôm chân cô, ngửa đầu lên cười nói: "Mẹ, xin lỗi, con đến muộn!"
Trước một Quan Minh An ngốc nghếch đáng yêu như vậy, Tô Lam không sao chống cự nổi, hơn nữa một tiếng gọi mẹ của cậu bé thực sự đã chạm đến trái tim cô rồi.

Lúc này, Tô Lam bỗng thấy trên trán Quan Minh An có vết thương quấn băng gạc, cô không nhịn được cau mày hỏi: "Đầu cháu sao thế?"
Quan Minh An chép cái miệng nhỏ đáp lại: "Mới nãy xe của bố đụng vào một chiếc xe khác, đầu con bị đụng trúng, cánh tay của bố cũng bị thương rồi!"
Nói rồi Quan Minh An quay đầu nhìn lại.

Nương theo ánh mắt của Quan Minh An, Tô Lam trông thấy Quan Triều Viễn và Lâm Minh đứng sau lưng anh.

Cánh tay Quan Triều Viễn bó thạch cao, quấn trước ngực bằng vải xô, mặt Lâm Minh cũng bầm dập nhưng anh ta chỉ bị thương nhẹ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui