Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi


Nghe những lời này, Tô Lam trợn to hai mắt, nhớ lại mọi chuyện, cô cảm thấy trong lời nói của anh có gì đó không đúng: "Nhưng, nhưng mà ngay sau khi làm lành chúng ta lập tức kết hôn, hơn nữa tôi cũng đã gặp Minh An, sao lúc đó anh không nói cho tôi biết chuyện của Minh An?"
Advertisement Quan Triều Viễn nhìn sâu vào mắt Tô Lam, hỏi: "Em còn nhớ ngày đó chúng ta đi đăng ký kết hôn, tôi nói sẽ tặng em một phần quà lớn không?"
Tô Lam nhớ lại chuyện cũ, sau đó gật đầu.

Cô nhớ ngày đó đúng là anh đã nói sẽ tặng mình một phần quà lớn, chẳng lẽ phần quà này là...!
Advertisement Đối diện với ánh mắt dò hỏi của Tổ Lam, Quan Triều Viễn gật đầu: "Đúng vậy, tôi định sau khi lấy giấy đăng ký kết hôn sẽ nói cho em chuyện của Minh An, nhưng đột nhiên lại xảy ra chuyện" Lúc này Tô Lam không khỏi cười chế nhạo, nói: "Cái gì gọi là đột nhiên xảy ra chuyện? Thay vì đi đăng ký kết hôn với tôi, anh đã chọn tổ chức họp báo với Phương Ngọc
Hoan để thông báo về việc kết hôn của hai người.


Quan Triều Viễn, anh còn định nói dối đến bao giờ nữa? Lúc đầu chẳng phải anh nói với tôi người anh yêu là Phương Ngọc Hoan, tình cảm đối với tôi chỉ là nhất thời hứng thú thôi sao? Chẳng lẽ ban đầu anh muốn kết hôn với tôi, nhưng sau đó lại nhất thời thay đổi suy nghĩ? Anh..."
"Là bởi vì Phương Ngọc Hoan bắt cóc Minh An." Quan Triều Viễn cắt ngang lời của Tô Lam.

Nghe vậy, Tô Lam khiếp sợ nhìn Quan Triều Viễn.

"Ngày đó, sau khi cuộc họp kết thúc, tôi định đến Cục dân chính gặp em, nhưng nhận được cuộc gọi từ Phương Ngọc Hoan, nói Minh An đang ở trong tay cô ta!" Quan Triều Viễn nói.


Nhìn ánh mắt đau khổ của Quan Triều Viễn, Tô Lam há hốc miệng, tuy nghi ngờ lời nói của anh nhưng vẫn tiếp tục lắng nghe.

"Minh An là con trai tôi, nên tất nhiên tôi không thể không quan tâm đến sự an toàn của nó, tôi chỉ có thể làm theo lời của Phương Ngọc Hoan, tổ chức một cuộc họp báo, công bố việc kết hôn của tôi với cô ta trước công chúng" Quan Triều Viễn nói tiếp, nghe xong lời này của anh, Tô Lam do dự một lúc, sau đó đột nhiên cười chế giễu, nói: "Quan Triều Viễn, khả năng bịa chuyện của anh ngày càng giỏi, anh cho rằng chỉ bằng mấy câu nói của anh mà tôi sẽ tin tất cả những điều này sao? Tôi biết thế lực của anh ở Giang Châu không hề nhỏ, với cả dù Phương Ngọc Hoan lấy sự an toàn của Minh An ra đe dọa anh, vậy còn sau này thì sao? Sau này, anh còn rất nhiều cơ hội để giải thích với tôi, nhưng anh đã làm gì? Ngoài việc không ngừng làm tổn thương tôi, anh đã làm được gì?"
Sau khi hét lên một câu cuối cùng với Quan Triều Viễn, Tô Lam đột nhiên đứng dậy, quay người đi về phía cửa.

Cô không thể ở chỗ này được nữa, dù chỉ một phút cũng không đợi được, không khí ở đây quá ngột ngạt, cô không muốn ở đây nghe anh nói bậy nói bạ nữa!
Thấy Tô Lam định rời đi, Quan Triều Viễn đứng dậy nắm lấy vai Tô Lam, vội vàng nói: "Tô Lam, em nghe tôi nói hết đã được không?"
Tô Lam giãy dụa, nói: "Tôi không muốn anh nói bậy bạ nữa, tất cả những gì anh nói không phải sự thật!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui