Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi


Vừa bước vào thì Tô Lam mới biết, chỗ này thế mà là một cái nhà vệ sinh công cộng được trang trí xa hoa, Tô Lam không biết rốt cuộc là anh muốn làm gì? Nên cô cực lực giãy giụa.

Thế nhưng sự giãy giụa của cô hoàn toàn chẳng thấm vào đầu với Quan Triều Viễn, anh kéo theo cô xoay người vào nhà vệ sinh nữ.

Advertisement Thật trùng hợp là vào lúc này trong nhà vệ sinh chẳng có ai cả, xung quanh đều trống vắng, Tô Lam hoảng sợ cố đạp giày cao gót trên chân mình lên chân anh, nhưng hoàn toàn chẳng có tác dụng gì.

Quan Triều Viễn đưa cô vào một buồng vệ sinh rồi đưa tay khoá lại.

Trong không gian nhỏ hẹp, ngoại trừ bồn cầu, phần không gian còn lại mà hai người đang đứng quả thật vô cùng chật chội.

Advertisement Tô Thanh vốn đang bị Quan Triều Viễn bịt miệng thì càng cảm thấy khó thở, cô hung hăng trừng anh, một tay nắm lấy cổ áo khoác của anh, một tay ra sức đập vào ngực anh, ra hiệu bảo anh mau thả mình ra.

Quan Triều Viễn đè Tô Lam lên tường, cả người anh và cô gần như dán chặt vào nhau, Tô Lam cảm thấy trái tim mình nảy lên, cô cực hận cái cảm giác, mặt cũng trướng đến đỏ rực.


“Em hứa với tôi là đừng la, tôi sẽ thả em ra!” Quan Triều Viễn cúi đầu nhìn Tô Lam đang trừng mình, nhẹ giọng nói một cách kiên nhẫn.

Dưới loại tình huống này, Tô Lam làm gì có lựa chọn khác, nên chỉ có thể gật đầu với anh.

Thấy cô gật đầu, quả nhiên Quan Triều Viễn đã buông bàn tay đang bịt miệng của cô ra.

Thế nhưng, đây chỉ là kể hoãn binh của Tô Lam, cô còn không rõ anh định làm gì, đương nhiên sẽ không cho anh có cơ hội hại mình nữa, đồ ngu mới có thể ngu ngốc nghe theo anh.

Cho nên, ngay sau đó, ngay khi tay của anh buông miệng mình ra, cô lập tức gào lớn: “Cứu mạng...”
Hai tiếng cứu mạng còn chưa dứt, tay của Quan Triều Viễn lại bịt lên miệng có một lần nữa.

“Ưm ưm..” Tô Lam cảm nhận được lần này anh dùng sức nhiều hơn khi nãy, cô không khỏi muốn giãy giụa.


Thế nhưng, anh hoàn toàn không cho cô cơ hội đó, anh nghiêng người mình về phía trước, hoàn toàn giam cô vào giữa người mình và vách tường.

Tô Lam trừng lớn mắt, nhìn anh với vẻ mặt hoảng sợ, chẳng biết anh lại muốn làm gì?
Ngay sau đó, giọng nói trầm thấp của anh vang lên bên tai cô.

“Tô Lam, tôi muốn nói chuyện của Minh An với em”
Nghe vậy, Tô Lam không khỏi nghĩ đến: Minh An là con nuôi của anh, mặc dù mình rất thích cậu bé, nhưng đến cùng thì mình chẳng có chút quan hệ nào với cha con bọn họ cả, anh có gì hay mà nói với mình chứ?
Thấy Tô Lam không nói gì, Quan Triều Viễn lại nói tiếp: “Minh An rất nhớ em”
Nghe vậy, cả người của Tô Lam không còn cứng đờ như vậy nữa, bàn tay đang nắm lấy cổ áo khoác của anh cũng buông lỏng.

Đã lâu rồi cô chưa được gặp Minh An, khoảng chừng hai năm rồi chăng? Bây giờ cậu bé chắc cũng đã được ba tuổi, hẳn là độ tuổi đáng yêu nhất.

Thấy ánh mắt của Tô Lam đã trở nên dịu dàng hơn, Quan Triều Viễn mới chậm rãi thả lỏng bàn tay đang bịt miệng cô.

Tô Lam nhân lúc này đẩy người anh ra, thấp giọng quát một câu: “Anh tránh xa tôi ra!” Quan Triều Viễn lùi về sau một bước, kéo dãn khoảng cách với cô, hai người ngưng mắt nhìn nhau trong buồng vệ sinh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui