Nói xong, Tô Lam dứt khoát xuống xe, bước nhanh về phía tòa nhà đằng trước.
Advertisement Quan Khởi Kỳ nhìn bóng lưng cô rời đi, mãi cho đến khi cô biến mất trong tòa nhà trước mặt
mới siết chặt tay đấm mạnh lên vô lăng, tiếng bài phát ra chói tai.
Sau đó, xe nhanh chóng lái vào con đường, lao vụt đi như tia chớp rồi biến mất...!
Hôm nay Tô Lam vẫn đến muộn.
Advertisement Cô ngồi trước bàn làm việc hồn vía lên mây, Quan Khởi Kỳ đã quấy loạn hồ nước yên bình trong lòng cô.
Trên phương diện tình cảm, Tô Lam rất rõ cô chỉ cảm kích và tán thưởng Quan Khởi Kỳ, không hề có cảm giác rung động kia.
Nhưng anh ấy nói những vấn đề tương lai Xuân Xuân phải đối mắt đã khiến cô bận tâm và băn khoăn rất nhiều.
Nghĩ tới nghĩ lui, Tô Lam biết băn khoăn cũng chẳng ích gì, cô chắc chắn không thể chấp nhận đề nghị của Quan Khởi Kỳ, vì không không muốn dùng tình cảm để trả ơn, thế nên hiện tại cô vẫn làm đến nơi đến chốn, làm tốt chính mình, để chống đỡ một vùng trời có ý nghĩa hơn cho Xuân Xuân.
Vì vậy những ngày tháng sau này, Tô Lam càng cố gắng làm việc, cố gắng xây dựng cửa hàng trên Taobao của mình, hi vọng có thể kiếm đủ tiền, tương lai cũng có thể mua cho Xuân Xuân một căn nhà thực sự thuộc về hai mẹ con họ.
Mấy ngày sau, Quan Khởi Kỳ đi sớm về khuya, không thấy bóng dáng đâu.
Tô Lam cũng có ý né tránh anh ấy, cảm thấy hai người chạm mặt nhau hơi ngượng ngùng.
Trong lòng cô hi vọng, có lẽ qua mấy ngày này thì cả hai đều quên đi chuyện ngày hôm đó, họ có thể cư xử với nhau như trước đây.
Tổi hôm nay, Quan Khởi Kỳ vẫn không kiếm được mà chạy đến thăm Xuân Xuân, mua cho Xuân Xuân một con búp bê mới.
Quan Khởi Kỳ bế Xuân Xuân, Xuân Xuân ôm búp bê, hai người vô cùng vui vẻ, Xuân Xuân rất thích Quan Khởi Kỳ, bàn tay nhỏ cứ chốc chốc lại sờ mặt anh ấy.
Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Tô Lam ít nhiều cũng có cảm động.
Từ tận đáy lòng, cô cảm kích Quan Khởi Kỳ, anh ấy đóng vai một người cha, bây giờ Xuân Xuân cũng như con của anh ấy, chỉ là khi con bé dần hiểu chuyện, có lẽ sẽ không còn giống thế này nữa.
Không ngờ Tô Lam lại có cảm giác không muốn Xuân Xuân trưởng thành.
Chơi một lúc, hai mí mắt Xuân Xuân như díp lại vào nhau, chị Vu bước tới cười nói: “Luật sư Quan, Xuân Xuân buồn ngủ rồi, tôi đưa con bé đi ngủ nhé?”
“Được.” Mặc dù Quan Khởi Kỳ có hơi bịn rịn không nỡ, nhưng vẫn cúi đầu hôn lên khuôn mặt
mũm mĩm của Xuân Xuân một cái rồi mới đưa Xuân Xuân cho chị Vu.
Xuân Xuân ôm búp bê được chị Vu bế vào phòng ngủ, trong phòng khác bỗng chốc chỉ còn lại Tô Lam và Quan Khởi Kỳ.
Tô Lam mím miệng cười nói: “Xuân Xuân vẫn là trẻ con, búp bê anh mua đắt quá, mua một cái rẻ rẻ cho con bé chơi là được rồi.”
Búp bê Quan Khởi Kỳ mua cho Xuân Xuân là búp bê Barbie, rất đắt tiền, đoán chắc cũng phải bảy tám trăm tệ.
“Tôi mua đồ cho con gái nuôi của tôi tất nhiên không thể mua đồ kém được, em yên tâm, tôi là luật sư, kiếm được nhiều tiền!” Quan Khởi Kỳ nói đùa.
Tô Lam cười, cũng không phản bác.
Sau đó cô cầm một phong bì da bò đã chuẩn bị trước, đi tới trước mặt Quan Khởi Kỳ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...