Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi


Trên đường, Tô Lam luôn đưa mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, vì cô cảm thấy hôm nay anh mắt Quan Khởi Kỳ cứ chốc chốc lại nhìn cô, hơn nữa khóe miệng còn thấp thoáng nụ cười như có như không.

Nụ cười thấp thoáng đó khiến Tô Lam nổi da gà, cô không biết là có quá nhạy cảm hay là hôm nay anh ấy thật sự hơi khác mọi khi.

Tóm lại cô không biết nên làm thế nào, cư xử với anh ấy cũng không thoải mái như bình thường.

Advertisement “Xin lỗi nhé, tối qua để em chăm sóc tôi đến nửa đêm, em ngủ không ngon giấc, cũng chưa ăn sáng, còn hại em đi trễ” Trên đường, cuối cùng Quan Khởi Kỳ lên tiếng nói.

Thấy Quan Khởi Kỳ phá vỡ yên tĩnh, Tô Lam vội nói: “Anh bệnh cũng không thể làm gì mà, với cả chẳng phải bây giờ anh đưa tôi đi làm đấy sao? Chắc tôi không đến trễ đâu.”
Cô cúi đầu nhìn điện thoại, vẫn còn kịp giờ, chỉ là nghe anh nói chăm sóc anh đến nửa đêm làm mặt cô hơi ửng đỏ, thực ra nên là ôm đến nửa đêm mới đúng.

À thì...”
Advertisement "À òm..."
Hai người cùng lên tiếng muốn nói gì đó, rồi lại cùng nhau im bặt.


Tô Lam chỉnh lại tóc bên tai, bắt đầu tìm đề tài: “A phải rồi, công ty này của bạn anh dạo này phát triển lắm, làm ăn rất phát đạt.”
“Nhà của người bạn này của tôi cũng làm kinh doanh, lần này cậu ta tự ra ngoài lập nghiệp, thực ra nhà cậu ta cho cậu ta không ít mạng lưới quan hệ.

Phải rồi, lần trước cậu ta nói với tôi, trong công ty cậu ta em đã thể hiện rất tốt, cậu bảo bảo muốn tăng lương cho em đấy.

Thực ra tôi biết cậu ta không phải muốn tăng lương cho em, cậu ta chỉ sợ em nhảy việc đi chỗ khác thôi, tìm đầu ra một nhân viên chăm chỉ giỏi giang như em chứ?” Quan Khởi Kỳ vừa lái xe vừa cười nói.

Hôm nay, ngoài hơi ngượng ngùng mất tự nhiên ra thì tâm trạng của Quan Khởi Kỳ thật sự rất tốt, tinh thần cũng rất phấn chấn, nào giống người vừa bệnh xong chứ.

Nghe thế, Tô Lam cười nói: “Thực ra ông chủ này cũng rất quan tâm đến tôi, cho tôi nghỉ trưa hơn nửa tiếng đồng hồ.

Nếu không sao tôi có thể về nhà cho Xuân Xuân bú được? Hơn nữa công việc cũng không nhiều, chắc chắn tôi sẽ không nhảy việc đâu.”
“Cậu ta mà biết em nói vậy thì chắc chắn sẽ thầm vui cho xem.” Quan Khởi Kỳ cười bảo.

Chẳng mấy chốc, trong tiếng cười nói của hai người, xe từ từ đỗ bên dưới tòa nhà Tô Lam làm việc.


Quan Khởi Kỳ cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay, lên tiếng: “Còn năm phút nữa là chín giờ, vừa khéo vẫn kịp.”
“Cảm ơn anh” Tô Lam quay đầu nói tiếng cảm ơn rồi tháo dây an toàn, xách túi của mình lên, vươn tay mở cửa xe.

Quan Khởi Kỳ cau mày, với tay bắt lấy cánh tay của Tô Lam: “Đợi chút.”
Cảm thấy cánh tay mình bị siết chặt, Tô Lam ngạc nhiên quay đầu nhìn Quan Khởi Kỳ, thấy vẻ mặt anh ấy vô cùng nghiêm túc, miệng hé mở như muốn nói lại thôi.

“Sao vậy?" Tô Lam ngờ vực hỏi.

“Tô Lam, để tôi chăm sóc cho em và Xuân Xuân đi!” Ánh mắt Quan Khởi Kỳ nhìn chằm chằm vào Tô Lam, giọng không lớn nhưng giọng điệu lại rất trịnh trọng.

Nghe thấy câu này, Tô Lam không khỏi sửng sốt!
Anh ấy đang có ý gì? Chăm sóc cho cô và Xuân Xuân? Trong đầu Tô Lam nhất thời loạn cào cào, cô không biết nên đáp thế nào.

Dù sao thì cô thật sự không ngờ Quan Khởi Kỳ sẽ nói ra
một câu như vậy vào khoảnh khắc cô sắp xuống xe.

Thấy Tô Yên do dự, Quan Khởi Kỳ lại nói tiếp: “Em cần một người đàn ông, Xuân Xuân cần một người ba, mà tôi cũng cần một người phụ nữ có thể quan tâm đến tôi, ba người chúng
ta đều có được thứ mình cần, không tốt sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui