Tô Lam quay đầu nhìn chằm chằm đèn báo hiệu của thang máy, lòng mong thang máy lên nhanh hơn, nhưng thang máy hôm nay như có thù với cô vậy, tầng nào cũng dừng lại, rề ra đi lên.
Cô vươn tay ấn thang máy mấy lần cũng chẳng ích gì.
Ngay sau đó, cô thấy Quan Khởi Kỳ mặc vest, tay xách cặp công văn đi ra khỏi nhà.
Advertisement "Anh không ở nhà nghỉ ngơi sao? Đang đi làm à?” Mặc dù Tô Lam cảm thấy hơi ngượng ngùng khi đối mặt với Quan Khởi Kỳ, nhưng cô vẫn làm ra vẻ bình tĩnh.
Vẻ mặt Quan Khởi Kỳ cũng rất tự nhiên, không hề có gì đặc biệt.
Lúc này Tô Lam cảm thấy có thể là cô nghĩ nhiều rồi nhỉ?
Sau đó, Quan Khởi Kỳ cười nói: “Văn phòng luật sư còn cả đống việc đang đợi tôi, tôi nào có thể nghỉ ngơi chứ”
Nói xong, anh ấy cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay, cau mày bảo: “Hôm nay em sắp muộn rồi đấy.”
“Đúng vậy” Tô Lam hơi sốt ruột nhìn thang máy mãi không thấy lên.
“Tôi lái xe đưa em đến đó vẫn kịp.” Quan Khởi Kỳ tiếp lời.
Advertisement “Không cần đầu, anh với tôi không thuận đường.
Với cả anh cũng bận, hôm nay tôi gọi taxi là được rồi.” Tô Lam lắc đầu từ chối.
Lúc này, cuối cùng thang máy cũng đến.
Tô Lam xách túi đi vào thang máy, Quan Khởi Kỳ cũng theo vào.
Sau khi cửa thang máy đóng lại, Tô Lam và Quan Khởi Kỳ bị vây trong không gian nhỏ hẹp.
Đột nhiên hai người không nói thêm gì nữa, Tô Lam bỗng cảm thấy bầu không khí trong thang máy hơi kỳ lạ.
Trên bức tường bóng loáng của thang máy, Tô Lam nhìn thấy dường như anh ấy luôn nhìn cô đăm đắm.
Cô ấn đầu mày để che giấy vẻ căng thẳng trong lòng mình, lập tức cúi đầu cắn một miếng bánh bao trong tay.
“Là tại tôi nên em chưa ăn sáng phải không?” Lúc này, Quan Khởi Kỳ đột nhiên nói một câu.
“Khụ khụ..” Tô Lam không ngờ anh sẽ lên tiếng, hơn nữa còn nói một câu như vậy, thế nên bánh bao làm cô sặc.
“Sao vậy?” Quan Khởi Kỳ lo lắng, vội đưa tay vỗ lưng Tô Lam.
Lúc này Tô Lam thật sự cạn lời, sao lại sặc ngay lúc này thế chứ?
Cô ho sặc sụa, mãi cho đến khi thang máy xuống đến tầng một rồi mà vẫn còn ho dữ dội.
Quan Khởi Kỳ đứng bên cạnh rất lo lắng, nhưng ngoài vỗ lưng cho Tô Lam thì cũng chẳng còn cách nào tốt hơn.
Ho khoảng hai phút Tô Lam mới dịu lại, cô ôm ngực mặt đỏ như gấc.
“Đỡ hơn chưa?” Quan Khởi Kỳ cau mày hỏi.
“Ổn rồi.” Tô Lam lắc đầu.
Thấy Tô Lam không cản, Quan Khởi Kỳ đưa tay cướp bánh bao trong tay Tô Lam, cười nói: “Xem ra em không có phúc hưởng thụ, để tôi tiêu diệt nó giúp em”
“Anh cũng chưa ăn sáng à?” Thấy anh ăn ngon miệng như vậy, Tô Lam ngạc nhiên hỏi.
“Sốt cả đêm, không muốn ăn.” Quan Khởi Kỳ cười đáp.
Thấy anh ấy ăn ngon lành chiếc bánh bao cô đã ăn một nửa mà chẳng hề chê bai, Tô Lam không biết nên nói gì, trong lòng cũng phức tạp vô cùng.
“Tôi đi trước đây.” Tô Lam phải tranh thủ thời gian nên xoay người rời đi.
Quan Khởi Kỳ vẫn chưa nuốt miếng bánh bao trong miệng xuống, dưới tình thế cấp bách, anh ấy với tay nắm lấy cổ tay Tô Lam.
Cảm thấy cổ tay bị siết lại, Tô Lam cau mày quay đầu.
Quan Khởi Kỳ nuốt bánh bao trong miệng xuống, nói: “Giờ đang là giờ cao điểm, không gọi được taxi đâu, để tôi đưa em đi.”
“Nhưng mà...” Tô Lam vốn muốn từ chối, dù sao thì cô không muốn phiền anh ấy chạy một vòng như vậy.
Nhưng Quan Khởi Kỳ đã không chờ cô nói gì mà kéo cô đi về phía chỗ đậu xe.
Dưới sự nhiệt tình của Quan Khởi Kỳ, Tô Yên không cách nào từ chối được, chỉ đành lên xe anh ấy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...