Đương nhiên bà biết Tô Lam chưa lấy chồng đã sinh con, vừa rồi chẳng qua là bà nhất thời xúc động nên mới nói ra lời như vậy.
Tô Lam bước lên, quỳ gối ở trước mặt mẹ, tràn ngập áy náy mà nói: "Mẹ, con biết lần này con trở về đã mang cho mẹ rất nhiều phiền phức, đều là do con gái không tốt, không chỉ làm mẹ mất mặt mà còn khiến mẹ đau lòng."
Nghe thấy lời này, lòng Sở Thanh niên mềm nhũn, nước mắt cũng chảy xuống.
Advertisement "Mẹ, mẹ đừng khóc, chuyện này con đã có cách tuyệt đối sẽ không để mẹ mất mặt đâu." Tô Lam nhìn thấy mẹ khóc thì vội vàng nói bảo đảm.
Sở Thanh Diên dùng mu bàn tay lau nước mắt một cái, sau đó mới nghẹn ngào nói: "Con bé này, mặc dù mẹ để ý đến mặt mũi, nhưng mặt mũi cũng không quan trọng bằng hạnh phúc của con, con nói xem sau này con phải làm sao bây giờ?"
"Xe đến trước núi ắt có đường, mẹ, mẹ đừng nhọc lòng vì con nữa." Giờ phút này trong lòng Tô Lam vô cùng tự trách, chẳng những không để mẹ được sống một cuộc sống tốt, ngược lại còn khiến bà mất mặt và đau lòng.
Một lát sau, Sở Thanh Diễn đột nhiên hỏi: "Lam Lam, con nói thật với mẹ đi, có phải ở ngoài con bồ nhí của người giàu thật không? Có phải ba của đứa bé này là người đã có gia đình không, vậy nên con mới không chịu nói cho mẹ biết ba của đứa bé là ai?"
Advertisement Nghe vậy, Tô Lam có chút dở khóc dở cười, sau đó mới nói: "Mẹ, con còn hy vọng lời những người kia nói lúc này là thật, nếu như con làm bồ nhí của người có tiền thật, con cũng sẽ không lăn lộn đến tình cảnh như thế, chắc chắn người có tiền sẽ chuẩn bị đầy đủ nhà cửa xe cộ và bảo mẫu cho con!"
"Rốt cuộc ba của đứa bé là ai vậy?" Sở Thanh Diên lại không nhịn được mà hỏi lần nữa.
"Mẹ, ngày mai sẽ thấy rõ ràng mà.
Mẹ chờ thêm một chút đi." Tô Lam đành phải nói hời hợt cho qua.
"Con bé này, từ nhỏ đã cố chấp, càng hỏi con càng không nói, haiz!" Cuối cùng, Sở Thanh Diên thở dài một hơi, sau đó quay người đi ra khỏi phòng Tô Lam.
Sau khi mẹ đi, Tô Lam nhíu mày lại, mắt nhìn lên trần nhà trắng toát thầm nghĩ: Cửa này cô phải qua kiểu gì?
Buổi chiều, khi suy nghĩ trong đầu đang rối rắm, dưới sự muôn phần do dự Tô Lam gọi đến một số điện thoại.
"Tô Lam phải không?" Sau khi điện thoại đổ chuông hai tiếng thì nhanh chóng được kết nối, đầu bên kia lập tức truyền đến một giọng nam có phần ngạc nhiên.
Nghe thấy giọng của anh ấy, Tô Lam hít thở sâu một hơi rồi mới nói: "Khởi Kỳ, không quầy rẫy đến công việc của anh chứ?"
Bên kia lập tức nói phủ nhận: "Ngoài ra tòa thì thời gian còn lại tôi đều có thể tự do sắp xếp, em đừng quên tôi là ông chủ của chính mình!"
Nghe thấy tiếng trêu đùa của đầu bên kia, trong lòng Tô Lam cũng không còn quá căng thẳng nữa.
"Đã hơn hai tháng rồi, tôi vẫn không đợi được điện thoại của em, tôi còn tưởng rằng em sẽ không bao giờ gọi điện thoại cho tôi nữa!" Rất rõ ràng là bên kia đang ở trong trạng thái vui vẻ.
Nghe vậy, Tô Lam cười miễn cưỡng nói: "Khởi Kỳ, mỗi khi tôi gặp phải khó khăn mới gọi điện thoại cho anh, có phải anh cảm thấy tôi rất kém cỏi đúng không?"
Tô Lam suy nghĩ một buổi chiều, chuyện này có lẽ cũng chỉ có Quan Khởi Kỳ có thể giúp cô, vậy nên cô bèn gọi điện thoại thử xem.
Bên kia im lặng một lát rồi mới nói: "Như vậy chứng tỏ em tin tưởng tôi."
"Quả thật tôi rất tin tưởng anh." Tô Lam kéo khóe miệng mà nói.
"Tô Lam, có phải em gặp khó khăn gì đúng không?" Quan Khởi Kỳ hỏi.
"Tôi..." Tô Lam nói một chữ tôi, câu nói tiếp theo quả thật rất khó mở miệng.
Một hồi lâu vẫn không nghe thấy Tô Lam mở miệng, Quan Khởi Kỳ sốt ruột: "Có phải con gái nuôi của tôi xảy ra chuyện không? Tôi lập tức đi qua!"
Tô Lam còn có thể nghe thấy tiếng Quan Khởi Kỳ đứng lên bước đi, cô vội vàng lắc đầu nói: "Không phải, Xuân Xuân rất tốt, là tôi...!là tôi gặp phải một chút phiền phức."
Nghe vậy, Quan Khởi Kỳ mới thở phào nhẹ nhõm, lại hỏi: "Phiền phức gì? Có cần tôi qua ngay bây giờ không?"
"Tôi muốn anh qua đây một chuyến, nhưng không phải bây giờ, là ngày mai." Tô Lam cắn môi nói.
"Được, buổi sáng ngày mai tôi phải ra tòa, chiều mai tôi qua không muốn chứ?" Quan Khởi Kỳ hỏi.
"Không muộn, không muộn, Khởi Kỳ, nếu ngày mai mẹ tôi hỏi anh câu gì, anh cứ gật đầu là được." Tô Lam cau mày nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...