Tô Lam vừa phơi quần áo và tã của Xuân Xuân xong thì nghe thấy tiếng nhỏ giọng thầm thì của mấy bà hàng xóm truyền đến từ bên ngoài cửa sổ.
Advertisement Tuy rằng âm thanh không lớn nhưng mấy người kia ở ngay dưới nhà cô, cửa sổ cũng đang mở, đương nhiên là nghe thấy rõ ràng.
"Nghe nói gì chưa? Con gái lớn của Sở Thanh Diên ôm con về nhà ngoại ở được một thời gian rồi." Giọng nói này Tô Lam quá quen thuộc, chính là thím Vương nhà ở cách nhà cô một bức tường.
"Còn cần nghe nói? Tôi đã gặp mấy lần rồi, không thấy bây giờ mỗi ngày.
Sở Thanh niên đều xách giỏ đi mua thức ăn à? Chính là nấu cho con gái và cháu ngoại ăn." Giọng nói này là của bác Lý ở đối diện.
Advertisement "Không phải Tô Lam ly hôn rồi à? Tại sao lại sinh con ra vậy? Lại kết hôn lúc nào thế? Tại sao không nghe thấy Sở Thanh Diên nói gì?" Người nói chuyện chính là dì Lưu sống ở căn phía đông.
Tô Lam hiểu rất rõ ba người này, mỗi ngày đều không có chuyện gì làm, lúc nào cũng tụ tập bàn tán nói chuyện ngồi lê đôi mách, ba mẹ con Tô Lam vẫn luôn trải qua những ngày tháng khá vất vả, sau lưng cũng bị bọn họ bàn tán không ít.
Có điều đừng thấy mấy cô dì này khua môi múa mép sau lưng người ta, trái lại tính cách rất nhiệt tình, nếu nhà ai thật sự gặp khó khăn, bọn họ sẽ còn đi giúp đỡ, vậy nên thời gian dài trôi qua, hàng xóm sống trong tòa nhà cũ nát cũng không so đo với bọn họ, dù sao miệng cũng mọc trên mặt bọn họ, bọn họ thích nói gì sau lưng thì cứ nói đi.
Có điều bọn họ vẫn không dám nói trước mặt người trong cuộc, bởi vì người sống trong tòa nhà này đều là người chợ búa, nếu như để người trong cuộc nghe thấy thì sẽ chửi bọn họ máu chó đầy đầu.
Nghe thấy mấy lời này, Tô Lam vốn không muốn để ý tới những chân còn chưa bước ra khỏi ban công, sau lưng lại truyền tới lời khó nghe hơn.
"Tôi đoán là lần này chắc chắn Tô Lam chưa kết hôn đã sinh con!"
"Nói bậy, không thể nào đâu? Sở Thanh Diên sĩ diện nhất, nếu thật sự xảy ra chuyện như vậy bà ấy sẽ dễ dàng tha thứ sao? Bây giờ còn ngày ngày mua thức ăn hầu hạ con gái lớn và đứa bé đó kìa."
"Sao lại không thể? Tôi sống ở ngay đối diện nhà bọn họ, có gì mà không biết.
Có một ngày, tôi nghe thấy bên trong có tiếng khóc, nghe kỹ thì hóa ra là Tô Lam đang xin lỗi mẹ con bé, nói là khiến bà ấy mất mặt gì gì đó, bà nói xem thế này còn có thể có chuyện tốt gì được? Chắc chắn chính là chuyện này!"
"Ừm, có lý.
Các bà nghĩ xem Tô Lam ôm con về cũng đã hơn hai tháng rồi, các bà nhìn thấy ba đứa bé tới lần nào chưa?"
"Chưa!" Hai người khác đều lắc đầu như trống bỏi.
"Còn nữa, đã khoảng hơn nửa năm Tô Lam không trở lại, Sở Thanh Diên còn nói con bé đi làm ở nơi khác, bây giờ xem ra chắc chắn là trốn đi sinh con rồi."
"Ôi chao, vậy thì mất mặt quá, chưa kết hôn đã sinh con, còn mang về nhà mẹ đẻ nữa!"
"Đúng thế, tôi thấy chắc chắn là Tô Lam làm bồ nhí cho người ta ở bên ngoài, kết quả là mang thai, trong nhà người ta có vợ có con, đương nhiên sẽ không cưới con bé, vậy nên đành ôm con về nhà mẹ đẻ!"
"Chẳng lẽ là làm bồ nhí cho người giàu có?"
"Người giàu có gì chứ, nếu thật sự là người giàu có thì đã mua nhà mua xe cho từ lâu rồi, còn phải thuê bảo mẫu nữa chứ? Bây giờ chẳng có gì cả, tôi thấy Tô Lam về vẫn ăn mặc như trước kia, có khi ầm ĩ không vui còn phải trả lại ấy!"
Những lời quá quắt như vậy khiến trong lòng Tô Lam rất căm phẫn, nhưng cô cũng chỉ xem như không nghe thấy, miệng mọc trên mặt người ta, quả thật cô không quản được người ta nói gì, chỉ hy vọng đừng để mẹ nghe thấy lời này, cả đời bà thích sĩ diện, nhưng số phận lại cứ luôn trêu đùa bà.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...