Nhìn thấy Tô Yên giả vờ làm người tốt, Tô Lam cảm thấy một cơn buồn nôn!
Cô giơ tay hất tay Tô Yên ra, lạnh lùng nói: "Thu lại vẻ mặt giả tạo của em đi, Tô Yên, hôm nay chị đã biết lòng dạ em rốt cuộc có bao nhiêu độc ác, là đạo hạnh của chị không đủ nên mới thua trong tay em, nhưng em đừng hòng để chị đi xin lỗi, chuyện chị chưa từng làm có đánh chết chị cũng sẽ không thừa nhận!"
Advertisement Nói xong, Tô Lam biết tiếp tục nói với bọn họ cũng sẽ không có kết quả gì, vậy nên cô quay người đi vào phòng ngủ, cũng đóng cửa phòng lại.
Sau khi khóa trái cửa phòng, Tô Lam tựa vào trên cửa, nước mắt mới không kìm được mà chảy ra khỏi vành mắt.
Tuy rằng trong lòng cô rầu rĩ muốn chết, nhưng bây giờ cô lại không có năng lực chứng minh mình trong sạch,
Lúc ấy khi mua vòng tay về cũng chỉ để mẹ nhìn thoáng qua một cái, bây giờ mẹ vốn không thể nào phân biệt nổi vòng tay mà lúc đầu cô tặng đi có phải cái mà Tô Yên cầm về hay không.
Còn hóa đơn khi mua ở cửa hàng, bởi vì cô sợ sau này Tô Yên sẽ cần đổi nên bèn đặt luôn hóa đơn vào trong hộp vòng tay, có lẽ hóa đơn đã bị cô ta lấy đi rồi, vậy nên bây giờ Tô Lam hết đường chối cãi, nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.
Advertisement Lúc này, Xuân Xuân đang nằm ngủ ở trên giường đột nhiên tỉnh dậy, sau đó òa khóc.
Nghe thấy tiếng khóc của con gái, Tô Lam biết bây giờ không phải là lúc cô đau lòng không gượng dậy nổi, cô còn có con gái, con bé còn nhỏ như vậy, mọi chuyện đều phải dựa vào cô, cô nhất định phải kiên cường tỉnh táo lại.
Một lát sau, Tô Lam bước nhanh đến trước giường rồi vươn tay ôm lấy Xuân Xuân, trẻ con khóc không đói bụng thì cũng là tè dầm.
Tô Lam mở cái đệm nhỏ ra kiểm tra, quả nhiên là tè rồi, thay tã giấy cho Xuân Xuân sau đó ôm cô bé vào trong lòng, mở cúc áo ra cho cô bé bú sữa.
Sau khi cái miệng nhỏ của Xuân Xuân chạm đến sữa thì chẳng những không khóc mà ở khóe miệng còn nở một nụ cười hồn nhiên đáng yêu.
Nhìn thấy Xuân Xuân Cười, Tô Lam có được sự cổ vũ lớn lao, vì Xuân Xuân cô không thể nhận nỗi oan uổng không rõ ràng này, danh dự của cô rất quan trọng, bởi vì sau này sẽ còn ảnh hưởng đến con của cô.
Tô Lam không biết Tô Yên đi lúc nào, trong những ngày tiếp theo, Tô Lam cảm thấy bầu không khí trong nhà rõ ràng không đúng lắm.
Mẹ không còn quan tâm cô như lúc trước nữa, nhưng đối xử với Xuân Xuân thì vẫn như trước đây, Tô Lam biết mẹ đang giận cô, có lẽ còn thất vọng về cô.
Tô Lam cũng không muốn giải thích, dù sao giải thích cũng vô ích, bởi vì cô không lấy ra được chứng cứ thuyết phục chứng minh Tô Yên đang nói dối.
sự lạnh nhạt của mẹ cũng khiến Tô Lam rất khó chịu, nhưng Xuân Xuân mới được ba tháng, cô thật sự không có chỗ để đi, hơn nữa bây giờ trên người cô không có đủ tiền.
Lần đầu tiên cô thấy cần phải có nhà của mình, xe của mình và tiền.
Trước kia dù có khổ cực vất vả bao nhiêu, cô cũng cho rằng tiền là đồ vật thứ yếu, tình cảm và tình thân mới là quan trọng nhất.
Nhưng Tô Lam lại liên tục vấp phải trắc trở trên mặt tình thân và tình cảm, mặc dù tư tưởng đặt tình cảm ở vị trí thứ nhất của cô vẫn không hề dao động, nhưng con người muốn sống
trên đời này nhất định phải có nhà và gia đình của mình, còn phải có đủ vốn liếng để nuôi sống bản thân và con cái của mình.
Từ sau khi có Xuân Xuân, cô đi đến đâu cũng có một cảm giác ăn nhờ ở đậu, thậm chí là ở ngay nhà mẹ đẻ của mình.
Tô Lam không trách mẹ, dù sao Tô Yên cũng là con gái của bà, lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt, có lẽ bà cũng rất phiền não.
Không biết nên tin tưởng ai, nên nghiêng về phía ai, huống chi cô lại khiến bà thất vọng hết lần này đến lần khác, quả thật cô không phải là một đứa con gái tốt.
Tô Lam buồn rầu mấy ngày liên tiếp, cô nên mang Xuân Xuân đi đâu? Cô nên làm thế nào mới có thể nuôi dưỡng Xuân Xuân?
Xuân Xuân còn quá nhỏ, cô không thể ra ngoài đi làm, không thể đi làm tức là không thể kiếm tiền, rốt cuộc cô phải làm thế nào mới có thể thoát khỏi tình trạng lúng túng trước mắt?
Khi Tô Lam đang gặp phải khó khăn, lại có một sự kiện đẩy cô vào trong vực sâu đau khổ.
Buổi sáng hôm nay, nhân lúc Xuân Xuân đi ngủ, Tô Lam giặt quần áo và tã của Xuân Xuân rồi đi phơi ở trên ban công nhỏ hẹp.
Nhà của Tô Lam ở tầng hai, cửa sổ trên ban công đều mở ra, còn có thể nghe thấy tiếng nói chuyện ở bên ngoài.
Phòng ở của tòa nhà này đã rất nhiều năm rồi, nhỏ hẹp cũ nát, nhà nào có điều kiện tốt một chút thì đã mua nhà mới và dọn đi từ lâu, những người còn lại gần như đều là tầng lớp dưới cùng của thành phố, vậy nên mỗi ngày đều có hàng xóm xung quanh đi mua thức ăn, tắm rửa, đi tản bộ và tụ tập tám chuyện.
Mấy bà hàng xóm rảnh rỗi không có chuyện gì làm này lấy việc ngồi lê đôi mách làm sự nghiệp không thể thiếu, nhất là nhà ai mà có chuyện lớn chuyện nhỏ gì thì chắc chắn sẽ bị lan truyền cho cả tòa nhà đều biết.
Tô Lam ở đây nhiều năm như vậy, biết rõ mỗi nhà ở đây đều trở thành đề tài nói chuyện của các bà lúc rỗi rãi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...