Tô Lam rất khinh thường câu nói của Hồ Mỹ Ngọc, cô thản nhiên đáp: "Tôi chắng có chút hứng thú nào với chuyện của cô cả."
Advertisement Nói rồi, Tô Lam quay đầu định đi, giờ cô đã có thai, không muốn gây rắc rối, dính vào phiền phức nữa.
Nhưng Hồ Mỹ Ngọc lại ngáng đường cô, khoanh tay trước ngực, nói đầy chế nhạo: "Là cô cảm thấy bản thân không so được với tôi nên mới muốn tìm chỗ trốn ngay đi đúng chứ?"
"Tôi không tự cho mình là đúng như cô." Tô Lam lạnh lùng nói.
Advertisement Cô thực sự chẳng hiểu tại sao trên đời lại có cái loại phụ nữ như Hồ Mỹ Ngọc? Tìm được con rùa vàng rồi thì tự vui trong lòng đi, lại còn cứ muốn cả thế giới phải tán dương nữa, thực chất nguy hiểm trong đó chỉ có mình cô ta chẳng nhìn thấy mà thôi.
"Hừ, hồi đó cô bầu bí, Quan Triều Viễn kết hôn với cô nhưng đến cả một hôn lễ cũng chẳng cho cô, đợi con cô chết rồi thì ly dị ngay tức khắc với cô.
Nói không phải chứ cô đúng thật là mất nhiều hơn được, đã không vớ được gì thì thôi còn tự biến mình thành cái loại tái giá rẻ mạt.
Thế nhưng tôi cũng khâm phục chiêu trò dụ dỗ của cô thật đấy, cuối cùng lại vớ được Quan Khởi Kỳ, sao hả? Anh ta có định cưới cô không? Hay lại chỉ vui đùa với cô một chút rồi bỏ đi? Người ta là luật sư lớn, rất nổi tiếng ở Giang Châu đấy, liệu có lấy một con đàn bà đã ly dị như cô không? Tôi khuyên cô này, nhanh tìm một mối tốt chấp nhận được cô đi đừng đợi đến khi mất cả chì lẫn chài!" Lúc này Hồ Mỹ Ngọc đã vô cùng đắc ý, không xem Tô Lam ra gì, chỉ hận không thể một bước giẫm lên đầu người ta.
Trước sự móc mía, chế nhạo của Hồ Mỹ Ngọc, Tô Lam không những chẳng giận mà còn vô cùng bình tĩnh đáp: "So về mánh khóe thì làm gì có ai hơn được cô, loại đàn ông nào cũng tóm gọn, nhưng cô cũng phải chuẩn bị sẵn tâm lý đi, bởi vì trèo càng cao, ngã càng đau đấy!"
"Cô nguyền rủa tôi ư?" Hồ Mỹ Ngọc nghe hai câu trước vẫn còn dương dương tự đắc nhưng nghe đến câu sau, mặt đã biến sắc ngay lập tức.
Hồ Mỹ Ngọc vừa định nổi điên thì điện thoại di động đã đột nhiên đổ chuông.
Nhìn thấy số điện thoại, cô ta vội vàng nghe máy, sắc mặt lập tức thay đổi, ồn à ỏn ẻn nói với người bên kia đầu dây: "Vĩnh Thành, em lấy được đồ rồi, em về ngay đây!"
Sau khi cúp máy, Hồ Mỹ Ngọc trưng ra vẻ mặt lạnh lùng cảnh cáo Tô Lam: "Loại như cô ấy à, không ăn được nho còn chê nho chua, chúng ta cứ đợi mà xem!"
Nói rồi, Hồ Mỹ Ngọc không hiếu chiến nữa mà quay người lắc hông bỏ đi.
Tô Lam biết Hồ Mỹ Ngọc cố tình quay lại sỉ nhục bản thân, cô chỉ cười cho qua.
Cô cảm thấy Hồ Mỹ Ngọc xấu xa lộ ra mặt này còn chưa xứng với từ túc trí đa mưu đầu, túc trí đa mưu phải là mẹ cô ta Hồ Tinh kìa.
Ắt hẳn chuyện tìm đến hai tên khốn nạn muốn làm nhục cô ở Thanh Sơn lần trước là chủ ý của Hồ Tinh.
Lúc này Quan Khởi Kỳ cũng đã quay lại từ tòa nhà khám bệnh.
Nhìn bóng lưng rời đi của Hồ Mỹ Ngọc, Quan Khởi Kỳ không khỏi cau mày hỏi: "Cô ta vừa mới ở đây à?"
"Ừ." Tô Lam gật đầu.
"Nói gì với em rồi?" Quan Khởi Kỳ hỏi.
Tô Lam nở nụ cười hờ hững đáp: "Còn có thể nói gì nữa? Cũng chỉ là huênh hoang chuyện cô ta sắp được gả cho nhà giàu rồi tiện thể móc mỉa tình cảnh của tôi chút thôi."
Nghe vậy, Quan Khởi Kỳ không nên được cơn giận: "Cái loại gì vậy chứ? Tôi thấy cô ta nên tự cầu phúc cho mình đi."
"Loại người như Hồ Mỹ Ngọc đắc ý đến điên rồi, chẳng thể thấy được nguy hiểm tiềm ẩn đầu." Tô Lam cười lắc đầu.
"Thôi được rồi, đừng nói đến cô ta nữa, nghe đã thấy ghét rồi, đi thôi." Quan Khởi Kỳ khoác vai Tô Lam, sau đó cả hai cùng về nhà.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...