Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi


“Được.” Quan Khởi Kỳ cười, cởi áo phông ướt đẫm mồ hôi đặt lên sô pha, sau đó xoay người đi vào phòng tắm.

Advertisement Tô Lam xem TV trên sô pha một hồi, đột nhiên có tiếng chuông cửa vang lên.

Đing đong...!động đong...!
Tô Lam đặt điều khiển từ xa xuống, đứng dậy mở cửa, trong lòng thầm nghĩ: Chắc là chị Vu tới làm cơm, bình thường chị ấy đều có chìa khóa mở cửa, nhưng chắc hôm nay quên mang theo.

Tô Lam giơ tay mở cửa, vừa nhìn thấy người đứng ngoài cửa, nụ cười trên mặt cô lập tức đông cứng lại.

Nhìn thấy Quan Triều Viễn mặc áo sơ mi màu đen đứng ở ngoài cửa, Tô Lam sửng sốt, sau khi hiểu ý lập tức vội vàng đóng cửa lại!
Advertisement Nhưng mà Quan Triều Viễn đã thò tay đẩy cửa ra, cất bước đi vào phòng Tô Lam.

"Quan Triều Viễn, anh muốn làm gì?" Tô Lam hơi sợ hãi, thế mà anh lại tìm tới nơi này.


Quan Triều Viễn nhìn quanh căn phòng một chút sau đó lạnh lùng nói: "Thế mà em lại trốn được trong nhà Khởi Kỳ, em còn liêm sỉ nữa không hả? Một người phụ nữ độc thân lại ở trong nhà một người đàn ông độc thân, trai đơn gái chiếc, em không sợ bị người ta đàm tiếu à?"
Sự nghi ngờ của anh khiến Tô Lâm tức giận trong lòng, nhưng ngoài mặt cô vẫn giữ vẻ bình tĩnh như cũ.

Biết không đuổi anh đi được nên cô bèn xoay người ngồi lên sofa sau đó dùng giọng điệu qua loa sơ sài không thèm quan tâm nói: "Vì chúng tôi là trai đơn gái chiếc nên ở chung một chỗ chẳng phải rất dành chính ngôn thuận sao? Dù sao thì còn hơn người đàn ông rõ ràng đã có vợ ở nhà rồi mà còn muốn chạy ra ngoài tìm người phụ nữ khác!"
"Em..." Quan Triều Viễn bị một câu của cô chặn họng, đôi mắt anh trở nên hung ác đáng sợ.

"Nơi này không chào đón anh, mời anh đi ngay lập tức!" Tô Lam lạnh lùng cứng rắn nói, đến một cái liếc mắt cũng không cho Quan Triều Viễn.

"Muốn để tôi đi cũng không phải em nói là được, chẳng lẽ em là bà chủ của nơi này sao?" Giọng nói của Quan Triều Viễn tràn ngập sự châm chọc khiêu khích.

Tô Lam cắn môi dưới, lập tức phản kích lại: "Chỉ cần tôi muốn thì tôi có thể trở thành bà chủ của nơi này ngay lập tức.

Không tin tôi có thể thử cho anh xem!"
Không biết vì sao mà chỉ cần chạm mặt Quan Triều Viễn một cái là sự kiên cường và bình tĩnh bình thường của Tô Lam sẽ trở nên hoảng hốt hụt hơi, nói không nên lời.

Anh đúng là khắc tinh của cô mà.

Hiển nhiên những lời này đã chọc giận kẻ vui buồn thất thường như Quan Triều Viễn.

Anh bước lên phía trước giơ tay túm lấy cánh tay Tô Lam, kéo cô đứng lên từ sofa.

"Anh muốn làm gì?" Đối mặt với con quái vật lớn như thế, Tô Lam vẫn rất e dè.


Bây giờ cô là người đang mang thai, hơn nữa cái thai chỉ mới ổn định một chút, không chịu nổi sự đối xử như vậy của anh.

"Ngoan ngoãn về với tôi.

Nếu không...!không cần tôi nói cho em biết hậu quả nữa chứ?" Đôi mắt đen láy lạnh lùng của Quan Triều Viễn nhìn chằm chằm Tô Lam, lời cảnh cáo rút ra từ kẽ răng.

"Bây giờ tôi chẳng có quan hệ gì với anh cả.

Tôi sẽ không đi với anh!" Tất nhiên là Tô Lam biết bây giờ anh đang có dụng ý khác, không phải anh đang muốn quan tâm mình mà anh chỉ đang quan tâm đứa nhỏ trong bụng mình mà thôi.

"Em đang mang thai đứa nhỏ của tôi.

Em phải về với tôi." Quan Triều Viễn kéo Tô Lam ra bên ngoài.

Dưới tình hình cấp bách, hai tay của Tô Lam bèn ôm chặt lấy sofa sau đó là lớn: "Quan Khởi Kỳ! Quan Khởi Kỳ!".


Nghe thấy tiếng cô gọi lớn, đôi mắt của Quan Triều Viễn trở nên buồn bã.

Có lẽ anh cũng không nghĩ rằng giờ phút này Quan Khởi Kỳ đang ở nhà.

Tiếp theo đôi mắt của anh bỗng nhiên phát hiện ra một cái áo sơ mi chữ I còn vương mùi mồ hôi đang vắt trên sofa, mà bên tai còn truyền tới tiếng nước ào ào.

Ngay sau đó, đôi mắt anh nhanh chóng nhìn chằm chằm vào hướng nhà vệ sinh.

Vẻ mặt anh dần dần thay đổi, cuối cùng trở nên âm u đến nỗi có thể nổi trên mặt nước.

"Được lắm, bây giờ em đang mang thai mà vẫn có thể làm loại chuyện này, em không sợ làm rớt đứa nhỏ trong bụng à?" Đột nhiên Quan Triều Viễn chỉ tay vào Tô Lam lên án.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui