Tô Lam cứ ngồi đó đến mười giờ, đoán chắc các đồng nghiệp đều đã ngủ hết rồi mới quay lại kí túc xá.
Cũng may mọi người đều đã đánh răng rửa mặt, người nằm trên giường đọc sách, người lại nghịch điện thoại, Tô Lam nhân lúc không ai để ý, chạy vào phòng tắm, thay bộ quần áo ngủ kín đáo rồi lên giường.
Đêm ấy, cô trằn trọc lăn lộn mãi chẳng ngủ được, cho đến khi thiếp đi thì lại cứ gặp ác mộng, cả người đổ mồ hôi lạnh.
"Chị Tô! Chị Tô!" Tô Lam cảm giác có người tóm lấy tay cô.
Cô kêu lên một tiếng rồi ngồi bật dậy, hai mắt mở to.
"Chị Tô, chị gặp ác mộng đấy à?" Tiểu Lý quan tâm hỏi.
Tô Lam quay lại thấy Tiểu Lý, vô thức lau đi mồ hôi lạnh sau gáy, miễn cưỡng cười đáp: "Mới nãy chị mơ thấy ác mộng."
"Em đi rót cho chị cốc nước" Tiểu Lý rót một cốc nước, đưa cho Tô Lam.
Tô Lam cầm cốc nước, uống hai ngụm, nói: "Cảm ơn."
Tiểu Lý nhận lại cốc nước, Tô Lam lập tức ngẩng đầu lên nói với Tiểu Lý: "Tiểu Lý, chị thấy cơ thể không thoải mái lắm, mai phải đi gặp bác sĩ, hay là em xin nghỉ với tổng giám đốc Giang giúp chị nhé?"
"Được, chị cứ an tâm đi đi." Tiểu Lý gật đầu.
Tô Lam biết nếu muốn từ chức thì nhất định phải đợi qua mấy ngày mới xin nghỉ được, mấy ngày này cô lại sợ Quan Triều Viễn đến làm phiền nên cô chỉ muốn nhanh nhanh rời khỏi Thanh Sơn.
Sáng hôm sau, sau khi mấy người Tiểu Lý đi làm, Tô Lam cũng bắt đầu thu dọn hành lí của mình.
Tô Lam kéo hành lí rời khỏi kí túc xá nhân viên, ngồi xe bus trước rồi lại gọi taxi, kéo vali vào trong cửa hàng tạp hóa, dạo tới đạo lui rồi đến ga tàu hỏa.
Cô làm vậy là vì nghi có kẻ theo dõi mình nên muốn cắt đuôi kẻ đó, dù sao lần nào Quan Triều Viễn cũng đến rất đúng lúc mà.
Chắc chắn phải nhờ vào đám tai mắt đã sắp xếp từ trước anh mới tìm được cô, dĩ nhiên đây cũng chỉ là suy đoán của cô mà thôi.
Tô Lam giương mắt nhìn những chuyến tàu hiện lên trên màn ảnh lớn, tự dưng cô lại có cảm giác thế giới rộng lớn biết bao, chỉ mình cô chẳng có chốn dung thân.
Cô phải đi đâu đây? Về Giang Châu? Không được, đó chính là địa bàn của Quan Triều Viễn, cô về đó còn chẳng phải là tự chui đầu vào rọ à? Nhưng cô có thể đi đâu chứ? Từ nhỏ cô với mẹ và Tô Yên đã nương tựa vào nhau mà sống, ở nơi đất khách quê người, cô là kẻ chẳng có người thân cũng chẳng có bạn bè.
Tô Lam nghĩ tới nghĩ lui vẫn quyết định đi mua vé của chuyến tàu tiếp theo, chuyến tàu đưa cô đi đâu thì cô sẽ ở lại đó.
Tay chân cô lành lặn, cô không tin đến nơi khác thì bản thân chẳng thể sống nổi.
Người xếp hàng mua vé rất đông, khi Tô Lam còn đang xếp hàng thì điện thoại di động chợt đổ chuông.
Mặc dù màn hình điện thoại đã vỡ nát rồi nhưng vẫn có thể nhận điện thoại.
"Mẹ!" Sau khi nối máy, Tô Lam cất tiếng gọi.
"Tô Lam à, con mau về Giang Châu đi, em gái con sắp sinh rồi!" Sở Thanh Diên ở bên kia đầu dây vội vàng nói.
Nghe vậy, Tô Lam do dự một chốc rồi hỏi: "Mẹ, không phải ngày dự sinh vẫn còn nửa tháng nữa sao?"
"Thôi đừng nhắc nữa, em gái con bị ngã nên sinh non, bác sĩ bảo phải sinh
mổ, con mau về đây đi!" Giọng nói của Sở Thanh Diên bên kia xen cả tiếng nức nở.
Nghe vậy, Tô Lam chẳng dám chần chừ nữa, vội an ủi: "Mẹ, con về ngay đây, mẹ với Trịnh Hạo trông chừng em nó!"
"Ừ, mẹ biết rồi." Sở Thanh Diên vội nói hai câu rồi mới cúp máy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...